Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Tên nhà quê nhà mày, giờ đại ca Bạch đã trở về, mày còn định dạy bảo tụi tao?"  

 

"Đại ca của tao chính là một võ giả, toàn bộ thanh niên trong đất Đường Hải này cũng không phải đối thủ của anh ấy. Một tên nhà quê như mày lại tính là cái đinh gì!"  

 

"Tên nhà quê mày sợ chưa? Nếu sợ thì ngoan ngoãn quỳ xuống đất dập đầu ba cái với tụi tao, chưa biết chừng đại ca tao sẽ tạm tha cho mày đó!"  

 

Mấy cậu ấm cho chỗ dựa, cái mũi suýt nữa thì hếch lên tận trời.  

 

"Một đám ngu ngốc!"  

 

Lưu Minh lạnh nhạt liếc mấy cậu ấm ngu ngốc trong phòng, không nhịn được rủa.

 

“Haha, thằng nhà quê, đến bây giờ còn kiêu ngạo như vậy, đợi lát nữa đại ca tao sẽ đánh gãy hai tay hai chân mày, sau đó để mày trơ mắt nhìn bọn tao đùa đỡn người phụ nữ của mày”.  

 

Triệu Bân nở nụ cười dâm đãng nói.  

 

Kể từ khi ra khỏi trại giam, gã ta đã vô cùng thống hận Lưu Minh, hận đến nghiến răng kèn kẹt.  

 

Nếu Bạch Trạch không trở về, gã ta chắc chắn không chủ động trêu chọc Lưu Minh, có điều hiện giờ Bạch Trạch đã trở lại, vậy thì Lưu Minh là cái thá gì.  

 

Mặc dù Lưu Minh cũng có chút quan hệ với cảnh sát nhưng Bạch Trạch còn có thế lực trong quân đội.  

 

“Mày xem bộ dạng cô gái này xinh đẹp biết bao, đúng là không hổ danh gương mặt băng sơn nữ thần của Đường Hải”.  

 

Nói xong, Triệu Bân trực tiếp vươn tay ra sờ soạng khuôn mặt của Mạc Liên Y, mục đích bây giờ của gã ta rất đơn giản, chính là phải hạ nhục Lưu Minh.  

 

“Con mẹ nó, mày thử động đến cô ấy xem?”  

 

Nhìn thấy động tác của Triệu Bân, Lưu Minh hét to một tiếng, chỉ một cái lắc mình liền xuất hiện bên cạnh Triệu Bân, trực tiếp túm lấy tay gã ta, anh hơi dùng lực một chút trực tiếp gạt tay gã ta xuống.  

 

“Vốn tao đã đồng ý với Triệu Thiên Long không đánh gãy tay chân mày, nhưng xem ra vậy quá nhân từ với thằng khốn như mày rồi, hôm nay tao nhất định phải đánh gãy 5 cái chân của mày”.  

 

Điều gì là tàn nhẫn nhất? Đối với một người đàn ông mà nói là đánh gãy 3 chân, còn đối với một con chó là đánh gãy 5 chân.  

 

Nói xong Lưu Minh trực tiếp dùng một cước đá gã ta ngã lăn trên mặt đất, một chân hướng thẳng về phía giữa hai đùi, chỉ nghe một tiếng bụp Triệu Bân liền kêu rên thảm thiết.  

 

“Làm trò ngay trước mặt họ Bạch này, còn đánh anh em của tao, mày không nể mặt tao phải không?”  

 

Lúc này Bạch Trạch một hơi uống cạn chén rượu, nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn, mắt sáng như đuốc nhìn Lưu Minh.  

 

“Này nhóc, hôm nay ở quán ba Tư Tư, tao không muốn ra tay, thức thời thì ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất nhận lỗi, hôm nay tao sẽ tha cho chúng mày”.  

 

Theo Bạch Trạch thấy, tuy Lưu Minh là người luyện võ nhưng dù sao cũng xuất thân nông thôn, chỉ là một tên hoang dã lưu bạt, căn bản không phải là một võ sĩ chính thống xứng làm đối thủ của hắn ta.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK