Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ồ, anh dân công này giàu lòng nghĩa hiệp ghê, thật sự khiến tôi nể phục. Nếu anh đã cứu Hạ Chi, vậy cũng là ân nhân của tôi. Hôm nay, tôi nhất định phải dẫn anh đi ăn một bữa ra trò", Vương Nhất Minh cực kỳ thân sĩ cười nói.

 

Tuy trên mặt anh ta cười rất vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng lại hận không thể giết chết Lưu Minh. Bởi vì ban nãy anh ta rõ ràng nhìn thấy khi mình tặng hoa cho Hạ Chi, cô ấy đã bất giác nhích lại gần Lưu Minh.

 

Điều này đại biểu cho cái gì?

 

Cho thấy Hạ Chi rất có thể là thích tên nhà quê này!

 

Thế nên, ban nãy khi anh ta nói mới cố tình dùng mấy chữ anh dân công.

 

"Vương Nhất Minh anh đủ rồi, người ta có tên, gọi là Lưu Minh!"

 

Trong lòng Hạ Chi cực kỳ khó chịu, la lên với Vương Nhất Minh.

 

"Hạ Chi, xin lỗi anh không biết tên của anh Lưu nên mới gọi anh ta là anh dân công theo bản năng!"

 

Tuy Vương Nhất Minh miệng thì nói xin lỗi, nhưng dáng vẻ của anh ta lại chẳng có chút gì là tỏ ra xin lỗi.

 

"Đàn anh Vương, anh không cần phải tốn kém đâu, chúng tôi đi ăn cơm của chúng tôi, anh bận gì thì đi làm đi", Trương Quyên nói.

 

Trong lòng cô ta cũng không thích Vương Nhất Minh là mấy, nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt. Dù sao cũng ngại với mặt mũi của đàn anh nên không tiện trở mặt.

 

"Hạ Chi, đàn anh Vương biết chúng ta đều là sinh viên, trong tay không có nhiều tiền mới có thể chủ động nói chiêu đãi Lưu Minh giúp chúng ta. Cậu cũng đừng từ chối, mau lên xe đi!"

 

Liêm Sa Sa nói xong bèn mở cửa xe ra rồi ngồi lên.

 

"Đi thôi, đã có người mời, vậy còn khách sáo làm gì. Ông chủ Vương trông có vẻ rất giàu, chắc cũng có thể dẫn chúng tôi đến một nhà hàng năm sao chứ nhỉ!"

 

Lưu Minh nhếch miệng cười, lập tức ngồi vào ghế phụ. Sao anh có thể không biết suy nghĩ của Vương Nhất Minh cơ chứ.

 

"Đương nhiên rồi, để cảm ơn anh Lưu Minh đã cứu Hạ Chi, lần này chúng ta sẽ đến nhà hàng năm sao ăn!"

 

Vương Nhất Minh sang sảng vẫy tay, đi nhà hàng năm sao một lần thì có thể tốn bao nhiêu tiền? Nếu ngồi ở đại sảnh cũng chỉ mất 10 20 ngàn tệ, tuy hơi đau lòng, nhưng anh ta vẫn tiêu nổi.

 

Thấy Lưu Minh lên xe, Hạ Chi thở dài, chỉ đành lên xe theo mọi người.

 

"Anh Lưu Minh này, xin hỏi anh đang làm việc ở công trường nào thế?"

 

Vương Nhất Minh vừa lái xe vừa hỏi.

 

"Tôi không có công việc chính thức, chỉ là nhà ai có việc thì tôi nhận một ít thôi!"

 

Lưu Minh cười đáp.

 

"Còn trẻ thế, sao lại không đi tìm một công việc chính thức. Ít nhất có thể dựa vào hai bàn tay của mình nuôi sống bản thân!"

 

Vương Nhất Minh ra vẻ đàn anh mở miệng dạy đời.

 

"Vâng, vâng, ông chủ Vương dạy đúng. Sau này, tôi chắc chắn sẽ học theo anh, tranh thủ làm một người thành công".

 

Lưu Minh khẽ cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK