Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bị dao găm ba góc sắc bén đâm trúng cũng không việc gì, ngược lại còn bẻ dao găm thành hai đoạn.  

 

Lưu Minh chầm chậm đi về phía trước hai bước, khiến cho đám thiếu gia có mặt ở đó liên tục lùi về sau.  

 

Bạch Trạch bị một đạp vừa nãy của Lưu Minh nên bị thương không nhẹ, vì không có ai dìu đỡ nên ngã quỳ xuống đất.  

 

"Không cần phải quỳ xuống cầu xin tao đâu!"  

 

Lưu Minh cười như không cười nhìn Bạch Trạch đang quỳ trên đất, chầm chậm đi tới trước mặt hắn ta, trực tiếp dẵm một chân lên cánh tay phải của hắn ta.  

 

Chỉ nghe thấy Bạch Trạch kêu thảm một tiếng rồi trực tiếp ngã vật xuống đất.  

 

"Vừa nãy mày dùng đôi tay này để hành hung, vậy tao phế luôn cánh tay này của mày, để tránh sau này mày sẽ gây ra án mạng!"  

 

Lưu Minh thản nhiên nói sau đó thoải mái ngồi xuống sô-pha, tự rót cho mình một ly rượu.  

 

"Hôm nay tao vốn muốn đánh tàn phế tất cả những người có mặt ở đây, nhưng cô Mạc đã không tức giận nữa nên tao cũng không làm lớn chuyện nữa, có điều..."  

 

Nói đến đây Lưu Minh đột nhiên dừng lại .  

 

Trong lòng mấy tên công tử thấp thỏm lo sợ.  

 

"Anh... anh... anh rốt cuộc muốn thế nào?"  

 

Cuối cùng Bàn Tử không nhịn được lắp bắp hỏi.  

 

"Tao đã cho mày nói chưa, tự cho mình bạt tai đi!"  

 

"Anh đừng ức hiếp người quá đáng!"  

 

"Hôm nay tao muốn ức hiếp người quá đáng đó, sao hả, mày không ra tay còn đợi tao giúp đỡ à?"  

 

Bàn Tử vẻ mặt uất hận nhưng cũng không dám làm trái lời Lưu Minh, gã biết Lưu Minh lợi hại thế nào.  

 

Thấy Bàn Tử dùng sức tự vả chính mình, Lưu Minh mới hài lòng gật đầu.  

 

"Mặc dù tôi không muốn để ý đến các người nhưng các người dù sao cũng đã chọc vào tôi, vậy đi, các người gọi hết cậu ấm cô chiêu có máu mặt của thành phố Đường Hải này tới đây, hôm nay tôi muốn dạy dỗ lại các người một lượt!"  

 

Lưu Minh uống cạn rượu trong ly của mình sau đó đứng lên quét mắt liếc nhìn xung quanh một vòng rồi nói.  

 

"Nếu như có ai không đồng ý thì có thể tới tìm tôi thương lượng!"  

 

Hai tay Ngô Phi và Hầu Tông Dư cũng khá thức thời, nghe xong Lưu Minh nói thì mặt mày đầy vẻ nịnh bợ chạy tới: "Anh Lưu, chúng tôi có thể không đi tìm được không, có hơi mất mặt!"  

 

"Đúng rồi, anh Lưu, anh xem chúng ta đều thân quen thế này rồi, tôi còn tặng anh một chiếc xe, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, có thể giữ chút thể diện cho tôi được không?"  

 

"Các người nói không tìm thì không tìm, lẽ nào tôi đây thì không cần thể diện à?!"  

 

Nhưng đáp lại bọn họ lại là một cái liếc mắt của Lưu Minh.  

 

"Tốt nhất là đi gọi hết đám cậu ấm cô chiêu mà các người quen biết đó tới đây cho tôi, nếu như sau này còn ai có mắt không tròng chọc vào tôi, để tôi biết bọn họ quen biết các người, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người thế này đâu!"  

 

Lưu Minh liếc mắt nhìn đám công tử có mặt ở đó, giọng nói có vài phần uy hiếp.  

 

Thấy đám công tử mặt mày khổ sở gọi điện thoại, Lưu Minh mới hài lòng gật đầu. Đi tới trước mặt Tần Tư Tư, quan sát một lượt cô ta từ trên xuống dưới.  

 

Gái bạch hổ, mệnh khắc chồng!  

 

Quan sát người phụ nữ, Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, quả phụ xinh đẹp như thế này đúng là có chút đáng tiếc.  



Tần Tư Tư thấy Lưu Minh xăm xoi thân thể của mình một cách trắng trợn, trong lòng có chút bất mãn nhưng cô ta cũng không nói gì, nói thực thì cô ta còn có chút cảm tình với người đàn ông dám đỡ một nhát dao cho người phụ nữ của mình này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK