Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm! Lưu Minh, nói cho anh một tin vô cùng không tốt, qua thời gian nữa sư tỷ tôi có lẽ phải xuống núi rèn luyện, anh cẩn thận đấy, bây giờ sư tỷ nhắc đến anh với tôi, sư tỷ vẫn hận đến nghiến răng kèn kẹt!”

 

“Chẳng phải tự mình không cẩn thận hôn cô ấy một cái thôi sao, có đến nỗi hận tôi thế không?”

 

Lưu Minh được một phen đau đầu.

 

“Phụ nữ một tháng đều có mấy ngày đó, huống hồ là sư tỷ tôi chứ, một năm phải có hơn ba trăm sáu mươi này không ổn, mặt luôn lạnh băng!”

 

“Ầy, tôi không nói với anh nữa, sư tỷ tôi đến rồi, nếu bị tỷ ấy biết tôi lén gọi điện cho anh, chắc chắn sẽ đánh tôi gãy chân!”

 

Nói xong, Tử Lăng trực tiếp tắt máy.

 

Không ngờ cô gái đó xuống núi rồi, xem ra ngày tháng sau này không dễ sống nữa.

 

Lưu Minh nhìn điện thoại, thở dài một hơi, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

 

Xe đến trước núi ắt có đường, mọi chuyện đều có cách xoay chuyển, lo lắng nhiều làm gì?

 

Anh ra khỏi giường thu dọn một lượt, rồi lái xe ra ngoài, đã tìm được thiên hồn của bố mẹ Thạch Đầu, chắc chắn phải đến bệnh viện trước.

 

Hôm nay cổng lớn của bệnh viện nhân dân thành phố Đường Hải có thêm một ông lão ngồi trên ghế ở trước cửa phòng bảo vệ, ngắm nhìn vô cùng tỉ mỉ đám đông qua lại.

 

Người này chính là ông Lâm.

 

“Ông nội, mới sáng sớm ông chạy đến đây làm gì?”

 

Lâm Thu Vũ có chút cạn lời.

 

“Mấy ngày này có lẽ tiểu thần y sẽ đến, ông ở đây đón cậu ta!”

 

Ông Lâm trả lời cũng không quay đầu lại, chỉ sợ bỏ lỡ Lưu Minh.

 

“Tiểu thần y, tiểu thần y, biết ngay là tiểu thần y, từ sau khi ông gặp được tên lừa đảo đó, thì ông như bị ma nhập!”

 

Lâm Thu Vũ bĩu môi, vô cùng không vui nói, cũng không biết rốt cuộc tên lừa đảo đó chuốc thuốc mê hồn gì cho ông nội.

 

“Thu Vũ, không được vô lễ!”

 

Ông Lâm cau mày, nhìn cháu gái của mình một cái.

 

“Ông nội, ông thực sự tin tên lừa đảo miệng bô bô như tàu lửa chạy đó có thể gọi dậy bệnh nhân đã thành người thực vật một năm sao!”

 

Lâm Thu Vũ nói.

 

“Chắc chắn tên khốn đó sợ không dám đến, ông đừng ở đây mất công nữa, nên sớm về khám bệnh thì hơn!”

 

Với cô ta, sở dĩ lưu Minh nói cứ cách một ngày lại đến chỉ là tìm cớ cho mình, anh vốn không có cách nào gọi dậy hai bệnh nhân đó, bây giờ khả năng lớn tên lừa đảo đó đã sợ bỏ chạy rồi.

 

Ông Lâm không nói gì, cũng không nhúc nhích người, đột nhiên đôi mắt u ám xuất hiện một bóng người, ông ta vội vàng đứng lên nghênh đón: “Tiểu thần y, cậu đến rồi?”

 

“Ông Lâm, ông ở đây đợi tôi à?”

 

Lưu Minh hơi kinh ngạc, không ngờ lại gặp được ông Lâm ở cửa.

 

“Tiểu thần y, cậu đến sớm vậy, có phải đã có cách không?”

 

Ông Lâm đi theo sau Lưu Minh như một cậu học trò, không nhịn được hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK