Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Anh Lưu, chiếc xe này trang bị hộp số tự động Tiptronic 6 cấp, anh biết lái không?”  

 

Cậu Hậu vẫn chưa từ bỏ, nói. Thật ra sang tên chiếc xe này cũng chẳng sao, gã ta chỉ là muốn đâm chọc Lưu Minh mà thôi.  

 

“Đương nhiên là biết rồi. Hồi còn ở trong thôn bổn Thiên sư ngày nào cũng lái máy kéo chạy khắp nơi, chiếc xe tàn này thì khác gì máy kéo đâu!”  

 

Lưu Minh gật đầu.   

 

Máy kéo so được với Phaeton chắc?   

 

Đúng là tên nhà quê mới xuống núi, chưa trải sự đời.   

 

Đương nhiên Hậu Tông Dư không dám nói ra, gã ta chỉ đành cười gượng: “Anh Lưu, anh đừng đùa”.   

 

“Bốp!”  

 

Lưu Minh cho Hậu Tông Dư một phát tát, sầm mặt nói: “Một người nghiêm túc như anh Lưu nhà mày mà lại đùa với mày chắc?”  

 

Hậu Tông Dư bị Lưu Minh bắt nạt đến muốn khóc. Anh trai à anh nói gì thì cứ nói nhưng đừng có động tay đánh tôi chứ!  

 

Dù sao gã ta cũng là ác bá có tiếng ở Đường Hải vậy mà bây giờ bị Lưu Minh đánh qua đánh lại như quả bóng, chẳng lẽ gã ta không cần sĩ diện chắc?   

 

“Nếu anh Lưu đã biết lái thì chúng tôi yên tâm rồi, hiện tại cũng không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây”.   

 

A Hổ vừa nịnh nọt Lưu Minh vừa nháy mắt với Hậu Tông Dư.   

 

Sau khi được Lưu Minh cho phép, hai người lập tức chạy trối chết.   

 

“Vốn định dạy cho tên nhà quê kia một bài học, không ngờ lại mất cả chì lẫn chài, đúng là điên máu!”  

 

Hậu Tông Dư tức tối đập lên tấm kính xe ở bên cạnh.   

 

“Thật không ngờ tên nhà quê đấy lại đánh nhau giỏi như vậy!”  

 

A Hổ cũng không ngừng than thở. Bọn đàn em của gã còn không chịu nổi một đòn của người ta, người như vậy rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Gã thậm chí cảm thấy chỉ cần Lưu Minh muốn thì anh có thể một mình diệt cả bang Mãnh Hổ của gã.   

 

“Chẳng lẽ không báo thù nữa?”  

 

Hậu Tông Dư bất mãn mà nhìn A Hổ.   

 

A Hổ cười nịnh nọt: “Cậu Hậu, cậu đừng vội, chúng ta không có cách đối phó hắn không có nghĩa là người khác không có cách!”  

 

Thật ra gã đã sớm nghĩ ra cách gắp lửa bỏ tay người rồi.   

 

Cho dù thế nào gã cũng không muốn gặp tên sát tinh Lưu Minh đó nữa, cậu Hậu mốn tìm ai báo thù thì tìm.   

 

Bệnh viện Nhân dân thành phố Đường Hải.   

 

“Ông Lâm, cháu rốt cuộc làm sao vậy?”  

 

Liễu Băng Thanh nhìn những nốt ban đỏ trên tay mình rồi lại nhìn ông Lâm ở phía bàn khám đối diện, không nhịn được mà hỏi.   

 

Tối qua sau khi trờ về từ bãi tha ma với Lưu Minh thì cô ta đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, ban đầu cô ta không để ý nhưng lúc tắm thì mới phát hiện không hiểu sao nốt ban đỏ đã nổi khắp người, hơn nữa những nốt ban này còn mọc rất có quy luật, gần như lan khắp nửa người bên phải của cô ta, ngay cả mặt cũng vậy.   

 

Đối với một người yêu cái đẹp như Liễu Băng Thanh mà nói thì mọc những nốt ban đỏ này không khác gì bị hủy dung. Cô ta vội chạy đến bệnh viện khám nhưng không ngờ Tây y không khám ra được gì, vì thế cô ta đành đến tìm ông Lâm.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK