Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đều lên tiếng chào ông Lâm, thậm chí có người còn đặc biệt giới thiệu Lưu Minh, đơn giản là vì khiến lão thần y vả mặt thằng nhóc lừa đảo kia.

 

Nhưng mà cảnh tượng kế tiếp lại khiến mọi người không thốt nổi nên lời, ông Lâm vội vàng chạy đến trước mặt Lưu Minh chắp tay hơi khom người chào hỏi anh: "Tiểu thần y, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây!"

 

"Ông lớn tuổi như vậy rồi cũng đừng khách sáo thế, đến đây ngồi đi!"

 

Lưu Minh gật đầu, nhích mông ngồi về phía Lý Phượng Hoàng, nhường ra một chỗ cho ông Lâm.

 

Ông Lâm ngồi xuống sofa với vẻ lo sợ.

 

Cảnh tượng này có vẻ hơi khác với tưởng tượng của mọi người.

 

"Ông Lâm, ông biết vị 'tiểu thần y' này à?"

 

Bấy giờ, ông Diệp cũng không ngồi yên nổi, lẽ nào ông anh này của mình cũng bị tên nhóc lừa đảo này lừa à.

 

Giờ mánh khóe lừa đảo đúng là khó lòng phòng bị ghê!

 

"Đương nhiên là biết rồi, không ngờ cuộc đời này của tôi còn có thể gặp được một vị thần y như vậy, ông trời đúng là tốt với tôi mà!"

 

Ông Lâm gật đầu.

 

"Ông anh à, khả năng nhìn người của ông cũng kém xa bản lĩnh khám bệnh quá đó. Ban nãy, vị tiểu thần y này đã chẩn đoán nói tôi bị bệnh tim đấy!"

 

Ông Diệp trực tiếp chọc thủng lời nói dối của Lưu Minh trước mặt ông Lâm.

 

Lâm Thu Vũ nghe xong câu đó thì lòng thầm hoảng sợ, trong khoảng thời gian này, ông Diệp quả thật có đến bệnh viện Nhân Dân và làm kiểm tra toàn thân. Lúc đó, cô ta cũng tham gia, mấy ngày trước cũng mới có kết quả.

 

"Ông Diệp, ông quả thật bị bệnh tim nhẹ!"

 

Tuy Lâm Thu Vũ rất muốn giấu kết quả kiểm tra khiến Lưu Minh bẽ mặt, nhưng xuất phát từ tấm lòng y đức của một bác sĩ, cô ta vẫn nói ra.

 

"Thu Vũ, con nói thật hả?"

 

Ông Diệp không nhịn được hỏi.

 

"Vâng, mấy chuyên gia trong phòng con đều đã kiểm tra mấy lần".

 

Lâm Thu Vũ gật đầu, nâng nâng mắt kính.

 

"Cái này..."

 

Mọi người có mặt ở đây đều giống như hóa đá, ban nãy họ còn chế giễu Lưu Minh cho rằng anh chỉ là một tên lừa đảo, ai ngờ mới được một lát đã bị vả mặt.

 

"Ha ha, tiểu thần y thật sự thần kỳ!"

 

"Đúng đó, y thuật đó quả thật y như thần tiên hạ phàm, đúng là khiến chúng tôi nể phục mà".

 

"Tiểu thần y, cậu cũng nhìn cho tôi một cái đi!"

 

Suy cho cùng cũng là một đám lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh, da mặt dày đến nỗi bắn không thủng, đã sớm luyện được khả năng đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.

 

Mọi người như quên mất sự xấu hổ ban nãy, anh một câu tôi một câu nói chuyện.

 

Lưu Minh cũng không so đo với những người đó, dù sao họ đều là những ông thần tài! Ai sẽ làm khó tiền cơ chứ, hơn nữa anh cũng đã nhớ hết mặt những ai đã cười nhạo mình, lúc khám bệnh chắc chắn sẽ hố họ một khoản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK