Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến giọng nói mềm mại của Lý Văn Dao.
“Đồ ngốc này, cậu nói bậy gì thế, tớ chỉ đưa anh ta về nhà thôi, vừa gặp mấy lần đã thuê phòng, cậu cho rằng tớ là cái loại phụ nữ không biết xấu hổ thế sao?”
Mạc Liên Y vừa nói vừa ợ một tiếng.
“Hình như ăn hơi nhiều rồi!”
Mạc Liên Y lẩm bẩm.
“Được lắm nương nương, cậu lại gạt tớ rồi, lén lút đi ăn đồ ngon với tên nhà quê kia, cậu quá không trượng nghĩa rồi, đây là thấy sắc quên nghĩa điển hình đó nha!”
“Nào có ăn cái gì ngon, chỉ là ăn chút mì ở nhà Lưu Minh mà thôi!”
“Xì, ai tin? Một chút mì có thể khiến cậu ăn no căng! Nói đi, tình hình chiến trận hôm nay thế nào?”
“Cũng được, thật ra tên nhãi kia không tồi đâu!”
Mạc Liên Y nói mập mờ không rõ, càng ở chung một chỗ với Lưu Minh, cô ta càng càng thấy con người này cũng không tệ lắm.
Anh là kiểu người vì bạn bè chuyện gì cũng làm được.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng mãi mới cúp điện thoại.
Mạc Thiên Nam giả bộ đọc sách, thật ra thì toàn bộ tinh lực đều tập trung vào lời nói của con gái, không ngờ con gái và Lưu Minh đã ăn cùng nhau, xem ra hai người tiến triển không tệ, ông ta không nhịn được gật đầu hài lòng.
“Con gái, con về rồi?”
Mạc Thiên Nam đặt sách xuống, cưng chiều nhìn con gái của mình.
“Muộn như vậy rồi thì đừng đọc sách, không tốt cho mắt bố đâu!”
Mạc Liên Y cởi giày đi đến bên ghế sofa, cô ta cất sách đi.
Con gái nhà mình ngày càng hiểu chuyện, lại còn biết quan tâm đến mình nữa chứ!
Trong lòng Mạc Thiên Nam quả thật vui như nở hoa, xem ra Lưu Minh làm con gái mình thay đổi cũng không tệ lắm.
“Đúng rồi, Liên Y, sắp tới mời Lưu Minh đến nhà ăn cơm đi, người ta chữa khỏi bệnh cho con, chúng ta vẫn chưa có cơ hội cảm ơn người ta!”
Mạc Thiên Nam nói.
“Vâng, chờ mai có thời gian, con hỏi anh ta lúc nào rảnh!”
Mạc Liên Y gật đầu.
...
Lưu Minh nằm trên giường đất, anh nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Bây giờ chuyện của Thạch Đầu xem như đã giải quyết xong.
Còn lại chính là vấn đề kiếm tiền, sau này kinh doanh nhất định phải có vốn, chờ đến ngày mai, mình phải mặt dày nhờ Lý Giai và cả lão Lâm hỏi thăm một chút xem gần đây có công việc kinh doanh gì có thể làm không.
Chỉ là kế hoạch lại có thay đổi không theo kịp.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Minh vừa thức dậy thì nhận được điện thoại cảu nữ cảnh sát.
“Lưu Minh, câu lạc bộ Đương Vị, anh mau qua đây sớm một chút!”
Nữ cảnh sát cực kỳ không khách khí nói địa chỉ cho Lưu Minh, sau đó liền cúp điện thoại.
Thật ra thì ngày hôm qua khi nữ cảnh sát uy hiếp mình, anh cũng biết cô nhóc này nhất định là muốn cầu cạnh mình đây mà.
Chỉ có điều Lưu Minh không ngờ đến, câu lạc bộ nữ cảnh sát nói và Nhâm Tử Huyên nói lại là một cái tên.