Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rốt cuộc là chuyện gì? Mẹ kiếp, sao tao không điều khiển được bản thân mình?”

 

“Không nhịn được muốn nhảy múa thì phải làm thế nào?”

 

“Rốt cuộc là bị làm sao, đúng là gặp quỷ rồi!”

 

Lưu Minh hài lòng gật đầu: “Rất tốt, rất tốt, tên tóc vàng này trước đây học khiêu vũ rồi hả?”

 

“Ầy, tên đầu trọc, mày vặn dây thừng to hơn chút, thế mới đẹp!”

 

Lưu Minh giống như thầy giáo dạy múa, chắp tay sau lưng chỉ đạo đám người lắc lư cơ thể, nếu thấy ai nhảy không đẹp, sẽ đi đến đạp họ hai cái.

 

“Ầy, khá được rồi, các người cũng mệt rồi phải không, cởi đồ múa ra rồi mau về nhà đi!”

 

Một lúc sau Lưu Minh lại nói.

Lúc này mấy tên côn đồ xé quần áo của mình như kẻ điên, tất cả lột cởi sạch sẽ, sau đó chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa hét lớn, nhanh chóng thu hút ánh mắt của rất nhiều khách đến chơi, có người lắm chuyện trực tiếp lấy điện thoại ra quay video.

 

“Đấu với tao, các người còn non lắm!”

 

Lưu Minh vô cùng khinh thường lắc đầu, sau đó về đến trước sofa.

 

Lúc này, Thạch Thái Nhiên tỏ vè mặt tức giận, dường như nghĩ đến các chuyện trước đây, đấm đá Chu Hầu, nhưng anh ta rất có chừng mực, không đánh thương chỗ hiểm yếu của Chu Hầu.

 

“Tiểu Thạch Đầu, cậu mệt chưa? Mệt rồi thì nghỉ một lúc, để tôi!”

 

Lưu Minh cười nói.

 

Nghe thấy lời của Lưu Minh, Thạch Thái Nhiên mới dừng tay, thở dài thoải mái, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại.

 

Lưu Minh hài lòng nhìn người anh em của mình, trải qua chuyện lần này, tính cách của Tiểu Thạch Đầu đã mạnh mẽ lên không ít, sau này chắc chắn có thể làm việc lớn.

 

“Anh Minh, anh đánh đi, đánh tên khốn này một trận, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều!”

 

“Thạch Đầu cảm kích nhìn Lưu Minh.

 

“Trong lòng khoan khoái thì tốt, đúng rồi, cho tôi mượn dép của cậu!”

 

Lưu Minh vỗ vai anh ta.

 

Thạch Thái Nhiên không hỏi Lưu Minh muốn làm gì, mà trực tiếp cởi đôi dép, ngồi khoanh chân trên sofa uống một ngụm rượu.

 

Lưu Minh cười ha ha nhặt một chiếc dép từ dưới đất lên, đi đến trước mặt Chu Hầu: “Mày suýt nữa hại anh em tao nhà tan cửa nát, theo lý thì ít nhất tao phải đánh mày tàn phế, nhưng bây giờ chưa phải lúc, đánh mày một trận trước, coi như thu lãi!”

 

“Rốt cuộc tên nhà quê mày là ai, tao nói cho mày biết đừng quá đáng, nếu không, chắc chắn tao sẽ khiến mày không chịu nổi đâu!”

 

“Đại ca tao sẽ đến ngay thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho mày biết mặt!”

 

Tuy cơ thể Chu Hầu bị điều khiển, nhưng cái miệng vẫn không buông tha.

 

“Quá đáng!”

 

Lưu Minh cười ha ha, đập cái dép lên mặt Chu Hầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK