Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Trương Đào méo xệch, anh ta không ngờ bốn người này lại ở trong phòng bao này, trong bốn người ở đây, bất kỳ người nào, anh ta cũng không chọc vào được.

 

“Mẹ kiếp, tao còn tưởng là nhân vật lớn nào đến, đạp thẳng cửa đi vào gào thét, không ngờ là tên nhãi cậu!”

 

Bàn Tử tát thẳng một cái lên mặt Trương Đào.

 

Trương Đào bị ăn một phát tát đến mức hai mắt mọc sao sáng, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu khom lưng nhận sai.

 

“Xin lỗi, anh Bàn, tôi không biết các anh ở đây, nếu không, cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám đến đây ngang ngược!”

 

Đám người Trương Quyên nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thốt ra lời.

 

Trong mắt bọn họ, Trương Đào đã là một nhân vật rất nổi tiếng rồi.

 

Không ngờ bị mấy người trong phòng bao đánh như vậy, anh ta còn không dám ho he, ngược lại còn ở đó cúi đầu khom lưng nhận sai.

 

“Nhóc con, mấy ngày không gặp, bản lĩnh không nhỏ đấy!”

 

Tống Chấn Sơn cười lạnh lùng nhìn Trương Đào: “Nói đi, tên nhóc cậu quấy rầy nhã hứng uống rượu của chúng tôi, muốn đền tội với chúng tôi thế nào?”

 

“Tôi tự phạt ba ly được không?”

 

Trương Đào cận thận dè dặt hỏi.

 

“Ba ly làm sao được, anh em chúng ta đã lâu không gặp, dù thế nào cũng phải uống ba chai chứ!”

 

“Hầu Tử, đóng cửa, lấy thêm mấy chai rượu mạnh đến cho Trương Đào và bạn bè phía sau cậu ta, không uống hết không được đi!”

 

Ngô Phi trông rất nho nhã ngồi trên sofa đẩy kính mắt nói.

 

“Được!”

 

Hầu Tử cười nói, đóng cửa, rồi lấy ra mấy chai vodka từ trong thùng rượu đặt lên bàn: “Cậu Trương, mời!”

 

“Làm sao, mấy sinh viên các cậu cũng kiêu vậy hả, còn muốn tôi mời các cậu sao?”

 

Hầu Tử nhìn đám người sợ đến tái mặt một cái, ánh mắt thích thú nói.

 

Mấy người run rẩy đi đến, sợ hãi nhìn bốn người ngồi trên sofa, cuối cùng một người cầm một chai rượu lên, bắt đầu uống.

 

Tống Chấn Sơn khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cảnh này, hắn muốn có khoái cảm dẫm đạp người khác.

 

Nhưng liền sau đó cánh cửa phòng bao lại bị đạp mở, tiếng động lớn dọa sợ mọi người có mặt run lên trong lòng, mấy cô gái nhát gan càng bị dọa sợ hét lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cánh cửa.

 

“Mẹ kiếp, đánh nhau rồi, tất cả đứng im cho tôi, đứng thẳng lên, đàn ông sang bên trái, đàn bà sang bên phải, người đồng bóng đứng ở giữa!”

“Các người đều đứng ở giữa, chẳng lẽ đều là kẻ đồng bóng hả?”

 

Lưu Minh hút thuốc, đứng ở cửa liếc mọi người có mặt một cái, sải bước lớn đi vào.

 

“Là anh?”

 

Huyền Tư Giai trong phòng bao không nhịn được hô nói.

 

Lại còn có người biết mình?

 

Lưu Minh nhìn qua theo tiếng nói thì thấy Huyền Tư Giai, dù sao người ra cũng rất giàu, tòa nhà mang tính biểu tượng như sân bay cũng mang theo người.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK