Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng trách nữ cảnh sát ở trên xe muốn ra như vậy, hóa ra là có chuyện không giải quyết được nên mời mình hỗ trợ.

Dù nữ cảnh sát không tìm mình, anh cũng chuẩn bị bớt chút thời gian đến chỗ câu lạc bộ đó xem một chút, bây giờ vừa hay có thể giải quyết.

 

Đến địa chỉ trong miệng nữ cảnh sát nói đã là nửa tiếng sau, chủ yếu là anh không hề quen thuộc, không biết câu lạc bộ Đương Vị rốt cuộc ở đâu, hỏi thăm một hồi lâu mới tìm thấy.

 

Hôm nay nữ cảnh sát cũng không mặc đồng phục, ngược lại cô ta mặc một chiếc quần bó sát và áo lụa trắng, bớt đi một chút khí thế anh hùng, nhiều hơn một chút nhu mì, Lưu Minh nhìn đến sáng cả mắt.

 

“Tên nhãi anh sao chậm chạp vậy, tôi còn tưởng rằng anh bò tới cơ đấy!”

 

Vừa thấy mặt, nữ cảnh sát đã lạnh lùng nói.

 

“Chị gái à, mặc dù tôi là người Đường Hải thật đấy, nhưng hơn mười năm rồi tôi không về, đột nhiên cô nhắc đến một câu lạc bộ như vậy, tôi nào có biết ở đâu chứ!”

 

Lưu Minh cười khổ nói.

 

Nơi này đã gần tới ngoại ô của thành phố Đông rồi, dân số không nhiều, kinh tế cũng không coi là phát triển, theo lý mà nói mở câu lạc bộ ở đây quả thật là đốt tiền, nhưng ở cửa câu lạc bộ xe sang đỗ không ít, hơn nữa dù đang là buổi sáng, nhưng khách lui đến lại khá nhiều, hiển nhiên nơi này kinh doanh rất tốt.

 

“Đói chết mất!”

 

Lưu Minh thấy đối diện câu lạc bộ có một gian hàng nhỏ bán sữa đậu nành và bánh quẩy, anh liền đi vào gian hàng và ngồi xuống, gọi một bát tào phớ và mấy cái bánh quẩy.

 

“Tên nhãi anh sao đã muốn ăn rồi? Đúng là một cái thùng cơm mà!”

 

Liễu Băng Thanh cũng ngồi xuống, cô ta gọi một bát tào phớ, nhìn Lưu Minh không nhịn được mà lẩm bẩm.

 

“Chị gái à, sáng sớm tôi đạp xe đoạn đường gần mười cây số, cô nói xem tôi có thể không đói bụng sao!”

 

Lưu Minh vừa ăn như hổ đói, vừa oán hận nói.

 

“Mặc dù bây giờ tôi có điểm sơ hở cô nắm trong tay, nhưng cô bảo tôi giúp cô làm việc, cũng phải cho tôi ăn no chứ? Cô là một cảnh sát nhân dân, vì dân phục vụ, không phải giai cấp đại địa chủ bóc lột!”

 

Lưu Minh nhét cái bánh quẩy cuối cùng vào miệng, cuối cùng mới chậm rãi nói.

 

“Ông chủ, cho một bát sữa đậu nành, hai cái bánh quẩy!”

 

Lúc này một người đàn ông bụng phệ đi tới quầy điểm tâm, hét lớn về phía ông chủ.

 

Ông chủ nhanh chóng mang đồ đến, nhìn cười đàn ông trung niên cười nói: “Ông chủ Vương, hôm nay lại qua đêm ở chỗ này hả!”

 

“Đúng vậy, mát xa một lần ngủ rất thoải mái!”

 

Người đàn ông trung niên cười đầy sung sướng.

 

“Nhìn ông mặt mũi hồng hào thế này, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, chẳng lẽ mát xa thật sự có hiệu quả như vậy?”

 

Ông chủ cười nói, hiển nhiên là rất thân thiết với người đàn ông trung niên.

 

“Rảnh rỗi ông có thể thử một lần, dù sao cũng không đắt tiền!”

 

“Tôi cũng tính vậy đấy!”

 

Lưu Minh nhìn người đàn ông trung niên, anh không nhịn được nói: “Ông chủ này, ông đã tìm mấy người phụ nữ mát xa cho ông thế?”

 

“Ha ha, tên nhãi nhà cậu thật biết nói đùa, đương nhiên là một kỹ thuật viên mát xa rồi, chẳng lẽ còn có thể tới một đám sao!”

 

Người đàn ông trung niên cũng vô cùng khéo nói, vừa ăn vừa cười ha ha trả lời câu hỏi của Lưu Minh.

 

“Hao tổn nguyên dương, e rằng người mát xa cho ông ta không phải người mà là nữ quỷ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK