Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Không hề khách sáo, lạnh lùng lấn át khí thế của Huyền Tư Giai, lọt vào mắt mọi người lại biến thành một tình huống hoàn toàn khác, nhìn thế nào cũng thấy giống đang đánh ghen.  

 

Cứ như nữ thần đang muốn bảo vệ chiến lợi phẩm của mình, vừa mới xuất hiện đã thốt ra những lời đầy địch ý với cô gái xem mắt.  

 

“Cô… Cô cũng chỉ là nhân viên văn phòng đi làm như người ta thôi, cô lấy tư cách gì nói tôi như thế?”  

 

Huyền Tư Giai cũng không nhận thua, không hề khách sáo đáp lại.  

 

Tuy là cô gái trước mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng trên người khoác bộ tây trang, có thể thấy chỉ là một nhân viên văn phòng.  

 

“Ha ha, tôi là nhân viên văn phòng ấy hả?”  

 

Lạnh lùng như núi băng cũng bị những lời Huyền Tư Giai nói chọc tức đến mức bật cười.  

 

“Này cô gái, cô vừa mới nói mình là người của xã hội thượng lưu cơ mà? Sao lại không biết tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam là ai thế này? Người ta là dân kinh doanh nổi tiếng ở Đường Hải, ngồi trên khối tài sản hàng tỷ đồng, thế mà cô lại không biết hả?”  

 

Có người không nhịn được nói, có thể thấy bọn họ đã nhận ra người đẹp lạnh lùng trước mặt này.  

 

Lúc nãy cô ta còn bảo chỉ có kẻ ngốc và người mù mới đi thích Lưu Minh, không ngờ người xuất hiện lại là một nữ thần vừa giàu vừa đẹp.  

 

“Sao… Sao lại như thế được, tại sao tên nhà quê đó lại quen biết những nhân vật lớn thế này?”  

 

Huyền Tư Giai nói năng không còn lưu loát nữa, chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta cũng đã bị mọi người xé nát, ném xuống đất giẫm đạp rồi.  

 

Nhìn những ánh mắt chế giễu kia, cô ta hoàn toàn không còn mặt mũi để ở lại đây nữa, cuối cũng đành phải thở phì phì, cầm lấy túi cách trên bàn, mặt mày xám ngoét kéo mẹ mình rời khỏi đó.  

 

“Chỉ có chút bản lãnh đó mà cũng đòi đấu với tôi ư?”  

 

Mạc Liên Y như nữ tướng quân vừa mới đánh thắng trận, cực kỳ đắc ý nhìn Lưu Minh, như thể đang nói tên nhà quê kia, anh dám nói xấu tôi với nhân viên của tôi, đây chính là bài học tôi dành cho anh.  

 

Lưu Minh bất đắc dĩ nhún vai, anh cũng chẳng ưa gì loại con gái ham tiền như Huyền Tư Giai, Mạc Liên Y đuổi cô ta đi thì anh càng đỡ phiền.  

 

“Minh à, cô gái này là bạn gái của cháu đấy hả? Thảo nào dì gọi điện thoại bảo cháu đi xem mắt cháu lại không chịu, thì ra là đã có một cô bạn gái xinh đẹp thế này rồi!”  

 

Trương Thục Phân kiên nhẫn quan sát cô tổng giám đốc lạnh lùng trước mặt, càng nhìn càng thấy thích, cô gái này chẳng những xinh đẹp mà tính cách cũng rất mạnh mẽ, một cô gái như thế, sau này nhất định có thể dạy dỗ cháu trai của bà ấy rất tốt.  

 

Lưu Minh lắc đầu như trống bỏi, đùa cái gì thế, trông gương mặt như núi băng ngàn năm đó kìa, ai đụng vô kẻ đó khổ.  

 

“Liên Y em ơi, em đến chỗ chị hô to gọi nhỏ thế này có thấy hơi quá đáng không!”  

 

Lúc này, nữ yêu tinh lên tiếng.  

 

 

 

“Hừ, chị tưởng tôi muốn đến đây lắm chắc, nếu không phải tại tên khốn này thì dù chị có mời tôi cũng không đến!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK