Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Một tên nhà quê đến từ nông thôn mà cứ muốn ăn đồ đắt tiền.  

 

"Đàn anh Vương của mấy cô rất có thể đã bỏ mặc chúng ta ở đây, nên chúng ta đi thôi!"  

 

Liêm Sa Sa này cũng ngu thấy sợ, đến giờ vẫn còn tin rằng đàn anh Vương kia sẽ đến đón họ.  

 

"Nhưng Lưu Minh à, chúng ta vẫn chưa trả tiền mà!"  

 

Hạ Chi hơi lo lắng nói, cô là một cô gái ngây thơ tốt bụng nên theo cô tới ăn cơm mà không trả tiền là không đúng. Nhưng, họ lại không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.  

 

"Tôi ở đây ăn cơm thì hoàn toàn không cần trả tiền!"  

 

Lưu Minh vuốt mũi, ngại ngùng nói.  

 

"Sao anh không nói mình quen ông chủ nơi này luôn đi! Ở đây mà không cần trả tiền, lẽ nào là dựa mặt ăn cơm à?"  

 

Liêm Sa Sa càng nói càng bực, tên Lưu Minh trước mặt này ngoài việc khoác lác thì hình như chẳng còn tích sự gì nữa.  

 

"Được rồi, Sa Sa, cậu bớt cãi cọ đi".  

 

Trương Quyên vội vàng khuyên bạn thân của mình, dù sao lần đó trong câu lạc bộ cô ta đã thấy Lưu Minh thể hiện bản lĩnh. Nếu nói anh ta quen ông chủ của nhà hàng này thì đúng là có thể thật.  

 

"Hừ, do tớ không quen nhìn tên đó chẳng có tích sự gì còn ra vẻ ta đây thôi!"  

 

Liêm Sa Sa hừ lạnh một tiếng.  

 

"Tôi đương nhiên là quen ông chủ của nơi này!"  

 

Lưu Minh gật đầu, sau đó ung dung bước ra khỏi phòng, nữ nhân viên phục vụ kia cũng không ngăn cản họ, mà chỉ khẽ cười đứng ở bên cạnh.  

 

"Lưu Minh, anh quen ông chủ nơi này thật à?"  

 

Hiển nhiên là Hạ Chi có chút khó có thể tin, tiểu thần côn này vừa đến thành phố này mấy ngày thôi đó, sao lại bỗng dưng quen biết một ông chủ giàu có như vậy?  

 

"Không những tôi quen, mà cô cũng quen đó!"  

 

Lưu Minh cười, rồi ngó về phía cửa nói: "Cô xem, ông ta đến rồi kìa".  

 

"Tiểu thần y, cô Hạ, xin chào hai người, không ngờ cả hai lại đến nhà hàng của tôi ăn cơm, đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này!"  

 

Lý Giai cười ha ha chào hỏi hai người.  

 

"Hôm qua vừa mới làm phiền ông chủ Lý, nay lại đến đây làm phiền rồi!"  

 

"Cậu nói gì vậy, chỉ cần tiểu thần y thích thì cậu đến những sản nghiệp dưới tên của tôi mỗi ngày đều được nữa là!"  

 

Cảnh tượng ấy khiến Trương Quyên và Liêm Sa Sa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Đặc biệt là Liêm Sa Sa, hoàn toàn không thể nào tin nổi một tên đạp một chiếc xe đạp rách nát như Lưu Minh lại có thể quen biết ông chủ của một nhà hàng năm sao.  

 

Đàn anh Vương mà mình sùng bái ném họ ở đây gán nợ cho nhà hàng, còn cái tên nhìn như dân công ăn mặc rách rưới kia không ngờ lại là một nhân vật lớn.  

 

Nghĩ lại những lời ban nãy mà cô ta đã nói với Lưu Minh, giờ giống như là từng cái bạt tai tát bôm bốp lên mặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK