Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc này một người đàn ông trung niên dáng dấp phổ thông dẫn theo bốn vệ sĩ xuất hiện trước mắt mọi người.  

 

“Trời ạ, là Trịnh Tịch!”  

 

Trong đám người hiển nhiên đã có người nhận ra người đàn ông này, chính là Trịnh Tịch được người ta gọi là Trịnh Bá vương thành phố Đông.  

 

“Đánh nhỏ thì già đến!”  

 

Lưu Minh cười nhạt, cũng không coi Trịnh Tịch ra gì, ngược lại anh thản nhiên nói: “Con trai ông chọc vào tôi, ông nói tôi phải làm thế nào đây? Hôm nay nếu ông không cho tôi một câu trả lời vừa ý, vậy thì cùng con trai quỳ ở đây đi!”  

 

“Cái gì, hắn dám nói như vậy với Trịnh Bá vương, tên nhãi này chán sống rồi hả?”  

 

“Mau báo cảnh sát đi, nếu không sẽ xảy ra án mạng đáy!”  

 

“Báo cảnh sát có ích gì? Trước kia có một ông chủ nhỏ chọc vào Trịnh Bá vương, cũng báo cảnh sát rồi, tưởng rằng cảnh sát sẽ bảo vệ ông ta, cuối cùng không phải biến mất không một tiếng động sao!”  

 

“Con trai tôi bị thương thành như vậy, tôi không hỏi cậu phải làm thế nào, ngược lại còn chất vấn ông đây!”  

 

Trịnh Tịch bị câu nói ngông cuồng này của Lưu Minh làm cho tức đến mức trực tiếp bật cười thành tiếng.  

 

Ông ta không ngờ rằng Lưu Minh sẽ nói lời như vậy, theo như ông ta thấy, Lưu Minh dám đối phó với con trai mình như vậy, chắc cũng là một người có chút bối cảnh.  

 

Chỉ cần ông ta nói chút lời yếu đuối, lại mời thêm một nhân vật lớn xuất hiện, mình cũng không làm khó anh.  

 

Nhưng chàng thanh niên này không những không nói xin lỗi, còn nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy.  

 

“Được, hôm nay tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng, phế hắn cho tôi!”  

 

Mặt Trịnh Tịch trở nên vô cùng u ám, ông ta phất tay ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.  

 

Mấy vệ sĩ gật đầu, sau đó chạy thẳng tới chỗ Lưu Minh.  

 

“Tên nhãi này thật thú vị!”  

 

Lý Phượng Hoàng đứng trên lan can tầng hai, tay nâng ly rượu vang, trên khuôn mặt quyến rũ khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm Lưu Minh không chớp mắt.  

 

“Đây chính là cậu bé cô nói với tôi sao? Trông cũng được đấy, chỉ có điều tài năng bộc lộ rõ, đây cũng không phải chuyện tốt gì, làm người cũng phải tế nhị, đừng quá thẳng thắn, đạo lý này chắc cô biết”.  

 

Đứng bên cạnh người phụ nữ có một cô gái ưu nhã mặc sườn xám cực kỳ sang trọng, khuôn mặt điềm đạm cho người ta một loại cảm giác vô cùng thoải mái.  

 

Cô ta lắc đầu một cái, dường như không coi trọng Lưu Minh.  

 

Mấy vệ sĩ của Trịnh Tịch cũng không tầm thường, bọn họ đều là lính cũ của chiến trường bí mật, xem ra cậu nhóc này sắp nguy hiểm rồi!  

 

“Tôi tin cậu ta!”  

 

Lý Phượng Hoàng lắc lắc ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó nhét cái ly vào tay cô gái mặc sườn xám rồi đi xuống tầng.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK