Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lưu Minh và Lý Giai trò chuyện mấy câu rồi dẫn mọi người rời khỏi nhà hàng.  

 

Vừa ra khỏi nhà hàng, điện thoại của Lưu Minh đã đổ chuông, bên trong truyền đến một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Này, tên khốn, tôi đến rồi, anh đang ở đâu đó?"  

 

"Giờ tôi đang đứng ngay cửa nhà hàng nè!"  

 

Lưu Minh nói.  

 

Chẳng mấy chốc đã có một chiếc Maserati thể thao màu xanh dương dừng lại ở trước mặt Lưu Minh, cửa xe mở ra, một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ dễ thương xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.  

 

Lý Văn Dao xuống xe, nhìn thoáng qua Lưu Minh, lập tức nổi đóa.  

 

"Hay lắm, tên khốn nhà anh, đồ háo sắc, vậy mà lại nghênh ngang dẫn theo kẻ thứ ba đi ăn!"  

 

Vốn dĩ, Lý Văn Dao là tới để đưa xe cho Lưu Minh. Nếu bạn thân của mình nói muốn tạm thời ở lại nhà Lưu Minh để anh đưa đón cô ấy thì dù sao cũng không thể cứ ngày nào cũng ngồi xe đạp đi làm được. Việc này mà truyền ra thì mặt mũi của tập đoàn Thiên Nam bọn họ còn biết bỏ đâu nữa.  

 

Nhưng không ngờ cô ta vừa đến chỗ Lưu Minh đã thấy anh cười nói đi ra với hai cô sinh viên xinh xắn tràn ngập sức thanh xuân.  

 

Thế nên, cô ta mới có thể chửi như vậy.  

 

Lý Văn Dao chống nạnh giống như một người phụ nữ chanh chua chửi đổng lên, cặp bưởi mềm mại trước ngực phập phồng nảy lên theo hô hấp của cô ta.  

 

Kết hợp với khuôn mặt trẻ con đáng yêu của cô ta khiến người ta lập tức nghĩ đến một câu khuôn mặt trẻ con, dáng người ma quỷ.  

 

Theo cô ta, Lưu Minh là của bạn thân mình, vậy mà anh lại nghênh ngang dẫn cô gái khác đi ăn thì cô bé kia chắc chắn là kẻ thứ ba.  

 

"Này, cô chính là trợ lý của nhóc Mạc đúng không!"  

 

Lưu Minh hoàn toàn ngơ ngác, mình chỉ dẫn hai em gái nhỏ đi ăn bữa cơm thôi, sao lại biến thành nghênh ngang dẫn theo kẻ thứ ba đi cơ chứ?  

 

"Thật là vô liêm sỉ mà!"  

 

Lý Văn Dao gật đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Lưu Minh.  

 

"Tôi thật sự không hiểu trong cái đầu nhỏ của cô chứa cái gì ở đó nữa. Lẽ nào ăn chung với nhau một bữa là người ta thành kẻ thứ ba sao!"  

 

Lưu Minh bình tĩnh đi đến trước mặt Lý Văn Dao, giơ tay vỗ đầu cô ta. Sau đó, nắm lấy tay Lý Văn Dao, trực tiếp lấy chìa khóa trong tay cô ta.  

 

"Anh làm gì vậy? Thả tay ra!"  

 

Lý Văn Dao hoàn toàn không ngờ tên khốn Lưu Minh kia lại ăn đậu hũ của mình một cách trắng trợn như vậy.  

 

"Tôi chỉ là ăn bữa cơm với người ta, cô đã nói người ta là kẻ thứ ba. Vậy giờ tôi nắm tay cô, chẳng phải cô cũng muốn nói mình là kẻ thứ tư sao!"  

 

Lưu Minh ghé sát vào khuôn mặt dễ thương kia, khẽ nói.  

 

"Tên khốn nhà anh!"  

 

Lý Văn dao còn tưởng rằng Lưu Minh định hôn mình cơ, cô ta sợ tới mức giống như một con thỏ bị giật mình vội vàng lùi lại về phía sau.  

 

"Nhóc con nhà cô, sau này suy nghĩ trong sáng xíu!"  

 

Lưu Minh nói xong rồi gõ lên trán Lý Văn Dao một cái.  



Lý Văn Dao tức giận nhìn Lưu Minh, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK