Lưu Minh trực tiếp đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người Chu Hầu.
Mấy người bọn chúng căn bản không ngờ được người bị dao đâm vẫn có thể từ dưới đất đứng lên như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn anh.
“Tao tốt nghiệp chuyên khoa”.
“Tao hết cấp 3”.
“Tao, tao còn chưa học xong tiểu học”.
Mặc dù không biết Lưu Minh vì sao lại hỏi câu không đầu không đuôi như vậy nhưng chúng vẫn đáp lại theo bản năng.
"Không ngờ lại đều thấp thế này, thế này có vài chỗ không khoa học, theo tôi thì trình độ khiến người khác chán ghét của các người đã đạt đến trên tiến sĩ rồi!"
Giọng điệu của Lưu Minh có vẻ không hài lòng.
"Ông nội nhà nó, tôi chẳng qua chỉ là muốn nằm thêm một lúc nữa trong lòng cô Mạc mà thôi, sao các người đều chẳng có chút tinh ý gì thế!"
Nói rồi Lưu Minh có hơi luyến tiếc liếc nhìn lồng ngực ấm áp đó của Mạc Liên Y một cái.
"Lưu Minh, anh không sao chứ?"
Mạc Liên Y thấy Lưu Minh đứng lên liền trợn tròn mắt.
"Vốn dĩ tôi sắp chết rồi nhưng trên đường xuống suối vàng đầu trâu mặt ngựa nói với tôi, có một người phụ nữ yêu tôi vẫn luôn gọi tên tôi, cho nên tôi đã trở lại!"
Lưu Minh nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Mạc Liên Y, cười ha ha nói, sau đó vươn tay ra giúp cô lau nước mắt, nhưng lại bị Mạc Liên Y hất ra.
"Tên khốn nạn nhà anh, anh lại lừa tôi rồi!"
Mạc Liên Y quả thực vừa ngại vừa tức, nghĩ tới cảnh tượng cô vừa ôm ấp Lưu Minh thân mật là gương mặt lập tức đỏ bừng lên.
Hung hăng lườm cho Lưu Minh một cái sau đó tự mình đi về phía cửa phòng VIP, đứng cùng chỗ với Diệp Khuynh Thành.
"Mày không làm sao ư?"
Bạch Trạch vẻ mặt không dám tin.
"Đương nhiên không sao rồi, chỉ dựa vào món đồ nát này của mày thì vẫn còn cùn lắm!"
Nói rồi Lưu Minh trực tiếp bẻ con gao găm ba góc thành hai đoạn rồi ném ra, sau đó giọng điệu đầy vẻ dạy bảo nói: "Này thiếu gia vô tích sự, sau này dùng đầu óc nhiều hơn chút nhé, mày không biết bị con dao găm ba góc này đâm trúng thì sẽ chảy máu không ngừng à? Mà trên người tao một vệt máu cũng không có, mày không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?"
"Một con lợn cũng không hình dung hết được sự ngu xuẩn của mày, ít nhất phải năm con!"
"Mày..."
Bạch Trạch tức đến nỗi chỉ tay về phía Lưu Minh mãi không nói nên lời.
Người có mặt ở đó đều trợn tròn hai mắt, không nhịn được mà nhìn về phía Lưu Minh.
Người này là quái vật ư?