Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Không muốn gì? Đàn em của ông đều bị tôi đánh gãy chân tay, giờ tôi muốn đánh gãy một chân và một tay của con trai ông. Sau đó, cứ mỗi một chỗ gãy xương trên người người anh em của tôi thì ông phải bồi thường 5 triệu tệ!"  

 

Lưu Minh nhàn nhạt nói.  

 

"Hừ, cậu trai trẻ, cậu làm vậy có phải hơi quá rồi không?"  

 

 

 

Ban nãy, khi Lưu Minh khiến cho Chu Lệ Kỳ và Trịnh Dương Vĩ nói hết mọi chuyện ra, Triệu Thiên Long đã hơi tức giận. Giờ, nghe thấy lời ấy của Lưu Minh lại càng tức giận hơn.  

 

Ông ta hừ lạnh một tiếng, mặt mày âm trầm liếc Lưu Minh nói: "Vừa muốn đánh gãy chân con tôi, lại còn đòi bồi thường tổn thất. Lẽ nào cậu không hiểu chút lý lẽ nào à?"  

 

"Trong mắt tôi, miệng là dùng để đếm tiền, nắm tay mới là dùng để phân rõ đúng sai!"  

 

Lưu Minh cười gằn.  

 

Nếu hôm nay người gặp phải chuyện này không phải mình thì e rằng đám Thạch Thái Nhiên đã bị mấy cậu ấm con nhà giàu kia chơi chết rồi.  

 

"Hừ, cậu cho rằng trên đời này không ai có thể trị được mình sao?"  

 

Triệu Thiên Long hừ lạnh một tiếng, không phải ông ta để ý tiền, mà là không vứt nổi cái mặt mo này.  

 

Nếu chuyện này truyền ra, e rằng Triệu Thiên Long ông ta cũng khỏi cần phải lăn lộn trong đất Đường Hải này nữa.  

 

Lúc này, một cảnh sát trung niên mập mạp dẫn theo mấyviên cảnh sát trẻ tuổi nữa xông vào rồi chỉ vào điện thoại trong tay nói: "Ông Triệu, ông yên tâm, những lời mà tên nhóc kia nói ban nãy đã bị tôi ghi âm lại. Cậu ta đã phạm phải tội đe dọa và cố ý đánh bị thương người khác, pháp luật chắc chắn sẽ đòi lại cho ông một câu trả lời hài lòng!"  

 

"Cảm ơn cục trưởng Trương!"  

 

Triệu Thiên Long đầy mặt tươi cười đứng dậy khỏi sofa rồi đi đến bên cạnh Lưu Minh, vỗ vai anh nói: "Chàng trai trẻ, muốn đấu với tôi thì cậu vẫn còn non lắm. Đợi đến khi cậu ra tù rồi hãy đến tìm tôi!"  

 

"Ha ha, tôi đây rất chờ mong rốt cuộc ông có thể đưa tôi vào đó hay không đấy!"  

 

Lưu Minh hết sức tự tin nói.  

 

"Chàng trai trẻ, khác không dám nói chứ chỉ với cuộc ghi âm trong điện thoại tôi và dấu vân tay trên cây gậy bóng chày kia thì nhốt cậu ba năm năm là không thành vấn đề!"  

 

Cục trưởng Trương cười ha ha nói, ông ta chưa thấy thấy thanh niên nào kiêu ngạo như vậy.  

 

"Vậy ông bật ghi âm lên để cho mọi người cùng nghe thử xem!"  

 

Lưu Minh vô cùng bình tĩnh ngồi xuống sofa, rót cho mình một ly rượu rang, vừa lắc lư chiếc cốc chân dài, vừa cười khẽ nhìn cục trưởng Trương.  

 

"Đúng là điếc không sợ súng mà!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK