Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng họ lại kinh ngạc phát hiện sức mạnh của mình giống như đấm vào đám mây, thoải mái bị hóa giải.  

 

Có thể ngăn lại hai quyền của họ một cách dễ dàng thì chỉ có võ giả Ám Kình mới làm được.  

 

"Sao, hai ông già các ông còn định ra tay nữa hả?"  

 

Lưu Minh liếc hai ông lão.  

 

"Không dám, không dám, ban nãy tiền bối không ra tay đánh chết chúng tôi đã là tận tình tận nghĩa, vẫn bối nào còn dám ra tay nữa chứ?"  

 

Hai ông lão trực tiếp cúi đầu, còn trẻ vậy đã là võ giả Ám Kình thì rất hiếm trong thế tục. Người này rất có thể là tiểu quái vật do lão quái vật lánh đời nào đó dạy dỗ ra, người như vậy hoàn toàn không phải là mình có thể chọc vào nổi.  

 

"Được rồi, hai ông đã không dám đánh nữa thì mau cút đi. À, gọi ông già của hai thằng ôn này đến đây cho tôi. Hôm nay, tôi muốn dạy cho họ một bài học!"  

 

Lưu Minh nhàn nhạt nói.  

 

Sau khi hai ông lão rời đi, Lưu Minh bèn đi cởi trói cho Lý Đình Đình trước rồi hỏi em ấy có sao không.  

 

"Có tên khốn kia sờ em mấy cái!"  

 

Lý Đình Đình chỉ vào Trịnh Dương Vĩ, vẻ mặt giận dữ nói.  

 

"Hạo Tử, đánh gãy hai tay hắn cho tôi!"  

 

Anh Hạo không chút chần chờ cầm bình rượu trên bàn lên đi về phía Trịnh Dương Vĩ.  

 

Cô gái tóc dài tên là Chu Lệ Kỳ, vừa thấy anh Hạo hùng hùng hổ hổ lập tức chạy đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ bảo vệ hắn ta.  

 

"Bà mẹ nó, con đĩ nhà cô, bạn trai mình bị đánh thì không đến xem, vậy mà lại bảo vệ người tình của mình, cút mẹ mày đi cho tao!"  

 

Song lại bị anh Hạo giơ chân đá ngã lăn ra đất.  

 

Anh Hạo cầm bình rượu đập thẳng vào đôi tay Trịnh Dương Vĩ, chỉ nghe thấy hắn ta hét thảm một tiếng, hai tay máu chảy đầm đìa trông cực kỳ đáng sợ.  

 

Lưu Minh hài lòng gật đầu rồi đi đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu kiểm tra vết thương cho anh ta.  

 

Cuối cùng anh giận không thể át giơ chân đá Triệu Bân bay ra ngoài đụng vào cái bàn mới dừng lại.  

 

"Mẹ nó, ban nãy là thằng nào ra tay?"  

 

Lưu Minh mặt mày dữ tợn nhìn Triệu Bân hỏi.  

 

Triệu Bân phun ra một ngụm máu, hết sức cứng đầu nói: "Thằng nhà quê, mày đừng có mà kiêu ngạo quá, chờ lát nữa bố tao đến thì chắc chắn sẽ khiến mày đẹp mặt!"  

 

"Được, tao đây sẽ chờ ông ta một lát vậy!"  

 

Lưu Minh cười gằn nói.  

 

"Đánh gãy hai tay hai chân của những người này cho tôi!"  

 

Lưu Minh bảo với mấy quỷ nô.

 

Một gã đàn ông cao to khôi phục lại hành động, cầm gậy bóng chày lên đập thẳng vào tay chân người bên cạnh, chỉ nghe thấy từng tiếng gãy xương kêu răng rắc không ngừng vang lên giống như rang đậu vào năm mới. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK