Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc, Lưu Minh đã đến đại học y Đường Hải, liếc một cái đã nhìn thấy Hạ Chi trong đám đông.

 

Lưu Minh đẩy xe đạp đi đến trước mặt mấy cô rồi lên tiếng chào hỏi.

 

Liêm Sa Sa đánh giá Lưu Minh từ trên xuống dưới một lượt, không nhịn được bĩu môi nói: "Cả người đều là hàng rẻ tiền, còn đạp một chiếc xa đạp tồi tàn, cách ăn diện này đúng là đủ khí phách!"

 

Lưu Minh cười ha ha, cũng không để ý đến cô ta.

 

"Lần đó bị cảnh sát dẫn đi không có xảy ra chuyện gì chứ?"

 

Trương Quyên không kiềm được hỏi, vốn cô ta còn tưởng rằng Lưu Minh sẽ bị nhốt trong trại tạm giam mười ngày nửa tháng, ai ngờ ngày hôm sau đã thấy anh ta đăng story lên trang bạn bè trong điện thoại của Hạ Chi.

 

"Không sao, lúc đó nữ cảnh sát kia có chuyện cần cầu xin tôi nên mới cố tình dẫn tôi đi!"

 

Lưu Minh nhìn Trương Quyên cười nói, anh cảm thấy Trương Quyên cũng không tệ lắm, cô bé này không nịnh bợ như mấy cô gái khác, còn khá là tri kỷ với bạn thân của mình.

 

"Tiểu thần... Lưu Minh, cảm ơn anh đã cứu tôi!"

 

Hạ Chi nghiêm túc đi đến trước mặt Lưu Minh, định cúi đầu nói cảm ơn anh lại bị Lưu Minh kéo lại.

 

"Hạ Chi, cô đừng khách sáo như vậy!"

 

"Chẳng phải muốn ăn cơm sao? Nói đến nỗi tôi cũng đói bụng luôn rồi nè, chúng ta đi ăn đi!"

 

Thực ra, hôm đó cứu Hạ Chi chỉ là trùng hợp mà thôi.

 

"Ừ, đi thôi, chúng ta đi ăn nào!"

 

Hạ Chi gật đầu, dù sao cũng là sinh viên nên hôm nay cô định mời Lưu Minh đến tiệm cơm đối diện trường ăn.

 

Mấy người mới đi ra khỏi cổng trường, một chiếc BMW 320 đã dừng ngay trước mặt họ.

 

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt màu hồng chải kiểu tóc undercut, trông như một doanh nhân thành công trực tiếp mở cửa xuống xe, trong tay còn cầm một bó hoa tươi.

 

Người đàn ông cười tươi đi đến trước mặt Hạ Chi, đưa bó hoa cho cô rồi nói: "Hạ Chi, đây là anh riêng mua cho em đó, thích không?"

 

Người đàn ông trẻ tuổi kia tên là Vương Nhất Minh, cũng coi như là đàn anh của Hạ Chi. Tuy khi học đại học là học y, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không có làm nghề y, mà là mở một công ty dược, cũng kiếm được lời và cũng có mấy triệu tệ vốn gốc.

 

Lần kỷ niệm ngày thành lập trường trước đó, nhà trường cố tình mởi những anh tài đã thành công đến để chia sẻ kinh nghiệm của mình cho các đàn em. Mà Vương Nhất Minh chính là một trong số đó. Song sau lần ấy, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng Hạ Chi, rồi bắt đầu giống như một con đỉa đeo đuổi cô.

 

Hạ Chi bĩu môi, cũng không nói lời nào.

 

"Hoa đẹp như thế, em nhận thay Hạ Chi trước vậy, cảm ơn đàn anh Vương nhé!"

 

Tình hình lập tức chìm trong xấu hổ, Liêm Sa Sa đứng cạnh trực tiếp nhận lấy.

 

"Đúng rồi, mấy em tính đi đâu à?"

 

Vương Nhất Minh giả vờ tốt bụng hỏi.

 

"Người này cứu Hạ Chi, Hạ Chi vì tỏ vẻ biết ơn nên mời anh ta ăn cơm!"

 

Liêm Sa Sa chỉ vào Lưu Minh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK