Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lưu Minh khó thở không nói thành lời, sau đó toàn thân chậm rãi ngã xuống.  

 

“Anh tên khốn kiếp, sao lại ngu ngốc như vậy, vì sao lại chắn giúp tôi một dao hả?”  

 

Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh trong lòng, hốc mắt đỏ lên.  

 

“Không sao, da thịt tôi dày, một dao đó không nhằm nhò gì”.  

 

Lưu Minh nói xong lời này, Mạc Liên Y trực tiếp khóc to.  

 

“Cô đừng giận, thực ra tôi với bà chủ kia thực sự không có gì, cô ta chẳng qua chỉ đưa quỷ của cô ta cho tôi thôi”.  

 

“Tôi tin anh, tin anh, lúc anh vừa đến tôi đã biết”.  

 

“Vậy tôi an tâm rồi”.  

 

Lưu Minh gật gật đầu, sau đó từ từ nhắm hai mắt, nằm lịm đi trong lòng Mạc Liên Y.  

 

“Lưu Minh, Lưu Minh anh mau tỉnh lại đi, anh không phải thiên sư sao, không phải còn từng uống trà với Diêm vương sao? Anh mau tỉnh lại đi”.  

 

Mạc Liên Y gắt gao ôm chặt lấy Lưu Minh vào lòng.  

 

Cảm nhận được sự run rẩy của lồng ngực Mạc Liên Y, còn cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở của cô ta phả vào mặt mình, trong lòng Lưu Minh có cảm giác vui thích khó tả.  

 

“Lưu Minh, anh đừng chết được không?”  

 

Mạc Liên Y áp mặt mình vào trán Lưu Minh, đã khóc đến độ lạc tiếng.  

 

Một khắc này, hồn phách Lưu Minh thiếu chút muốn bay ra ngoài.  

 

“Haha, thằng nhà quê rốt cuộc mày cũng chết!”  

 

Bạch Trạch vừa rồi bị Lưu Minh đá một cước bị thương không nhẹ, phải có đám đông đỡ mới có thể gian nan từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lưu Minh đang nằm trong lòng Mạc Liên Y.  

 

“Haha, một thằng nhà quê không lo ở nhà trồng trọt còn chạy đến Đường Hải ra vẻ”.  

 

“Cái này gọi là gì, là đáng đời”.  

 

“Về sau Đường Hải sẽ là thiên hạ của chúng ta”.  

 

Trong lòng mấy tên còn lại mừng thầm, chúng nghĩ Lưu Minh đã chết, bọn chúng cuối cùng cũng bớt đi một mối đại họa.  

 

“Đại ca, hai người con gái làm sao bây giờ? Nếu họ nói ra chuyện này, chỉ sợ cảnh sát sẽ tìm anh gây phiền phức”.  

 

Chu Hầu nhịn không được liền hỏi.  

 

“Trước tiên cứ bắt họ lại đã”.  

 

“Vâng!”  

 

Mấy người tên béo cùng Chu Hầu nở nụ cười dâm dãng nhẹ nhàng bước tới gần, có điều tay chúng còn chưa đưa được đến trước mặt Mạc Liên Y liền cảm thấy bụng dưới truyền đến một trận đau nhức. Ngay sau đó toàn thân không khống chế được ngã khuỵu xuống đất.  

 

“Trình độ học vấn của chúng mày thế nào?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK