"Đúng rồi, cũng không biết anh có mua xe không. Chiếc xe này là tôi mới mua, giá khoảng 500 ngàn tệ. Có điều, tính ra giá cả cũng khá cao, sau này anh cũng có thể mua một cái chạy thử!"
Vương Nhất Minh vô cùng đắc ý nói.
"Xe này không được, tăng tốc quá chậm, còn dễ bị hư!"
Lưu Minh lắc đầu, trông như là chướng mắt nó.
"Một người đạp một chiếc xe đạp tồi tàn như anh, sau này có thể mua một cái QQ đã tốt lắm rồi, còn bày đặt kén cá chọn canh. Anh cho rằng mình là ông chủ lớn hả?"
Liêm Sa Sa vô cùng khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Theo cô ta, người như Lưu Minh đúng là không biết điều gì hết, cũng chẳng rải bãi nước tiểu nhìn xem mình lớn lên trông thế nào, còn dám mở miệng lớn lối nói xe Vương Nhất Minh không tốt. Xe của anh ta không được, vậy anh mua chiếc tốt hơn ra đây coi?
"Sa Sa, cậu được rồi đó!"
Trương Quyên trừng Liêm Sa Sa nói.
Thực ra, trong lòng cô ta cũng hơi khó hiểu. Từ sau chuyện ở câu lạc bộ thì Lưu Minh cũng không giống người thiếu tiền, sao hôm nay lại đạp một chiếc xe đạp cà tàng lại đây vậy.
Dọc theo đường đi, Vương Nhất Minh đều khoe ra sự nghiệp thành công của mình, Lưu Minh nghe mà muốn chai lỗ tai.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cửa nhà hàng Jing Du. Nơi này là một trong số những nhà hàng năm sao ít ỏi ở Đường Hải.
Trong bãi đậu xe hầu như đều là xế xịn, BMW của Vương Nhất Minh đậu ở đây xem như là giá rẻ nhất.
Mấy người xuống xe rồi đi vào nhà hàng.
"Anh Lưu, chào mừng đã đến!"
Một cô nhân viên cao gầy xinh đẹp mặc bộ sườn xám sứ thanh hoa trực tiếp bước tới tiếp đón.
"Tìm cho chúng tôi một căn phòng lớn nhất, ông chủ Vương bên cạnh tôi đây không thiếu chút tiền ấy!"
Lưu Minh cực kỳ sảng khoái xua tay, nháy mắt nói với cô nhân viên phục vụ.
"Anh nói đúng không, ông chủ Vương?"
Lưu Minh nói xong còn cười tủm tỉm liếc Vương Nhất Minh một cái.
"Đương nhiên rồi, mời anh Lưu Minh ăn cơm thì tất nhiên phải cao cấp một chút!"
Tuy trong lòng đang nhỏ máu, nhưng Vương Nhất Minh vẫn cười ha ha nói, cùng lắm chỉ là thêm chút phí phục vụ trong phòng thôi, mình vẫn còn trả nổi.
"Xin mời các anh các chị!"
Nữ nhân viên phục vụ nói xong bèn dẫn mọi người đến một căn phòng xa hoa trên lầu 3.
"Chỗ này đẹp thật, chắc ăn một bữa ở đây phải tốn rất nhiều tiền nhỉ. Đàn anh à, anh có tới đây thường xuyên không?"
Liêm Sa Sa ngắm trang trí trong phòng một lượt, lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn Vương Nhất Minh.
"Anh cũng bình thường thôi, thực ra anh càng thích ở nhà nấu cơm, làm thế mới có cảm giác của cúc sống!"
Vương Nhất Minh ra vẻ như cực kỳ thoải mái cười nói.