Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Dương Vĩ không ngờ ông bố bình thường luôn yêu thương mình hết mực lại vì chàng thanh niên trước mặt này mà đánh mình, nhất thời hắn ta càng hận hơn, trợn trừng mắt nhìn Lưu Minh nói: “Cái tên nhà quê này, đừng đắc ý, chờ đại ca của tao tới, tao nhất định phải bảo anh ấy giết ngươi!”

 

“Ông cũng xem như một đời thanh danh, sao lại sinh ra một thằng con ngốc như vậy?”

 

Lưu Minh thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía Trịnh Dương Vĩ.

 

“Thưa cậu, xin cậu bỏ qua cho nó, phẫn nộ của cậu Trịnh mỗ nguyện ý gánh chịu một mình, tai họa không liên quan đến người nhà, xin tha mạng vợ và đứa trẻ không ra hồn này của tôi!”

 

Lúc này Trịnh Tịch căn bản không để ý tới tôn nghiêm hay không, ông ta quỳ xuống mảnh vụn thủy tinh phủ kín trên đất.

 

“Ha ha, em trai, so đo với một thằng trẻ con làm gì, bớt giận đi, cùng chị đây uống rượu nào!”

 

Cùng với hương nước hoa mê người, một bóng hình màu đỏ xuất hiện bên cạnh Lưu Minh, cô ta kéo cánh tay anh, cười kiều diễm nói.

 

Người tới chính là yêu tinh Lý Phượng Hoàng!

 

Mọi người đều trợn tròn hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt này.

 

Rốt cuộc chàng thanh niên này có lai lịch gì, đầu tiên là hành hung Trịnh Dương Vĩ, sau đó ép Trịnh Tịch nhượng bộ. Bây giờ ngay cả bà chủ Lý Phượng Hoàng của Thính Vũ Hiên cũng chạy qua, hơn nữa nhìn hành động thân mật của bọn họ, dường như còn có chút mập mờ!

 

“Mấy người quỳ đến khi tiệc rượu kết thúc thì chuyện này coi như xong!”

 

Sau khi Lưu Minh bỏ lại một câu như vậy, anh để mặc cho Lý Phượng Hoàng kéo mình đi.

 

Chỉ có điều đến nửa đường, anh liền buông tay Lý Phượng Hoàng ra.

 

Cảnh này khiến những chàng thanh niên trẻ tuổi có mặt tại đây liền bĩu môi, chúng tôi nằm mơ cũng muốn hôn nữ thần, thằng nhóc anh vậy mà dám giở trò cáu kỉnh với cô ta.

 

Nhất định chính là một tên cầm thú. Không đúng, cầm thú cũng không bằng.

“Tên oan gia này, chị đây đang thay em kết thúc đó, lẽ nào chị không đến, em còn chuẩn bị giết Trịnh Dương Vĩ, dù sao thì ở đây nhiều người nhìn như vậy, nếu như em chê hắn chướng mắt, chị có thể âm thầm ra tay giải quyết hắn giúp em!”

 

Nói xong, Lý Phượng Hoàng lại kéo tay Lưu Minh.

 

“Giết hắn có gì mà không thể!”

 

Lần này vào lúc Lưu Minh không thu mình, mà mặc cho Lý Phượng Hoàng kéo đi, thật ra thì vừa rồi quả thật anh có chút tức giận, tưởng rằng Lý Phượng Hoàng đang cố ý bảo vệ cho bố con kia.

 

Bây giờ nghe Lý Phượng Hoàng giải thích như vậy, vừa rồi mình dường như quả thật có chút kích động, nếu quả thật giết chết Trịnh Dương Vĩ, khỏi phải nói, chắc chắn cảnh sát sẽ tới làm phiền mình.

 

Hai người tìm một chiếc sofa ngồi xuống, phục vụ rất có mắt nhìn liền bưng đến hai ly rượu vang, cẩn thận để lên bàn.

 

“Em trai à, em nói xem đây có được xem như là lần đầu tiên hẹn hò của hai chúng ta không!”

 

Lý Phượng Hoàng cười nói, sau đó khom người, đưa rượu vang cho Lưu Minh, bởi vì hành động quá lớn nên lộ ra một vùng lớn trắng như tuyết.

 

Lưu Minh không nói gì, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Lý Phượng Hoàng.

 

“Tên sắc lang, em thích ngắm chị như vậy, chi bằng buổi tối chúng ta thuê phòng, chị để cho em nhìn đủ!”

 

Lý Phượng Hoàng nhấp một ngụm rượu, liếm liếm môi, cực kỳ quyến rũ nói.

 

“Tôi chỉ đang nghĩ xem rốt cuộc chị có thân phận gì!”

 

Một bà chủ lầu trà lại nói có thể âm thầm giải quyết Trịnh Dương Vĩ giúp mình, điều này khiến Lưu Minh không kiềm được có chút tò mò.

 

Lúc này, trong một phòng hội nghị lớn ở đại sảnh tầng ba, người đã lấp kín.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK