Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả chặng đường có một cô gái xinh đẹp nói chuyện bầu bạn khiến Lưu Minh cảm thấy không còn cô đơn. Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên báo hiệu hành trình này đã đến điểm cuối. 

Lưu Minh và Hạ Chi trao đổi wechat rồi chia tay. 

Sau khi xuống xe, Lưu Minh nhìn thành phố Đường Hải với những tòa nhà chọc trời mọc lên như nấm thì không khỏi cảm thấy xa lạ như thể đã xa cách mấy đời: “Mười năm rồi, mình cuối cùng vẫn trở lại nơi này”. 

Anh lấy điện thoại ra định quét mã một chiếc xe đạp ofo rồi về nhà xem sao nhưng không ngờ vừa mở máy thì đã nhận được thông báo từ wechat. Ấy vậy mà lại là sư phụ anh, lão bất tử gọi tới. 

“Trò ngoan, sao bây giờ con mới nghe máy? Có phải mới xuống máy bay không?” 

Sau khi mở video call, một khuôn mặt đáng khinh lập tức xuất hiện trên màn hình di động. 

“Phí lời, thầy cho rằng ai cũng giống thầy, ngồi máy bay không tắt điện thoại chắc? Lại còn mặt dày kéo tiếp viên hàng không chụp ảnh cùng, xuống máy bay thì đăng bài làm màu”. 

Lưu Minh bực bội nói. 

“Lão bất tử, có gì thì nói đi, tìm ông đây có việc gì?” 

Sống cùng lão bất tử mười năm, Lưu Minh sớm đã hiểu rõ tính cách của ông ấy. Nói một cách tục tĩu thì chỉ cần ông ấy nhấc cái đít lên là anh đã đoán được ông ấy sẽ phun ra cái gì. 

Ông ấy vừa đuổi anh đi xong giờ lại mặt dày tìm anh, nhất định là có việc gì đấy cần đến anh rồi. Bình thường ông ấy cũng không gọi anh là đồ đệ ngoan mà toàn kêu “thằng nhóc chết tiệt”. 

Lão bất từ cũng không lòng vòng với anh mà trực tiếp kể hết đầu đuôi mọi chuyện. 

“Cái gì, bảo ông đây khám bệnh cho? Lại còn bắt ông đây tự đến. Ông đây đường đường là Thiên sư Quỷ Đạo, từ khi nào lại phải hạ mình như vậy? Ông đây là Thiên sư, không phải shipper”. 

Lưu Minh tức đến giậm chân. 

“Thân chủ mắc bệnh rất nặng, hơn nữa cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, chúng ta là người tu tiên đạo thì nên thay trời hành đạo”. 

Lão bất tử nghiêm mặt, ra vẻ chính nghĩa mà nói. 

“Thôi đừng có chém nữa, nói đi, rốt cuộc người ta cho thầy bao nhiêu tiền? Hiện tại ông đây đã xuất sư rồi, tiền kiếm được phải chia cho ông đây một nửa!” 

Lưu Minh hoàn toàn không tin người thấy tiền là mắt sáng lên như lão bất tử lại giúp người miễn phí. 

“Được lắm, tên nhóc chết tiệt, bây giờ xuất sư rồi, cứng cáp rồi phải không? Lẽ nào mi quên là ai đã bón từng thìa nuôi mi khôn lớn hả? Thầy mi đúng là số khổ mà, sao lại nhận nuôi tên đồ đệ vong ơn phụ nghĩa như mi chứ!” 

Trong video, lão bất tử làm vẻ mặt đau khổ như thể không thiết sống nữa. 

“Được rồi, ông đây không đôi co với lão mặt dày như thầy nữa. Lần làm ăn này coi như ông đây biếu thầy tiền dưỡng lão, sau này ông đây mặc kệ!” 

Nói lý không lại thì lôi tình cảm ra nói, đây là trò mà lão bất tử thạo nhất. 

Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, trong tất cả những người mà anh quen, nói về độ mặt dày, ông già sư phụ này của anh mà xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất. 

“Trò ngoan, thật ra thầy cũng là vì tốt cho con, thế giới phồn hoa bên ngoài quá nhiều dụ hoặc, con mà cầm tiền thì có khi vài ngày đã phung phí hết rồi, cứ để ở chỗ thầy vẫn tốt hơn. Thầy giữ hộ con để sau này con còn lấy vợ!” 

Lão bất tử vô cùng vô sỉ mà nói. 

Lưu Minh không thèm nghe mấy lời xàm lông của lão bất tử mà cúp điện thoại luôn, sau đó quét mã một chiếc xe đạp ofo rồi đi đến địa chỉ mà ông ấy gửi cho anh.

Vân Thủy Gian, khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Đường Hải, được xây dựng trên đảo nhân tạo ở hồ nhân tạo lớn nhất châu Á, có thể nói là tấc đất tấc vàng, người sống ở đây không phú thì quý. 

Ở một căn biệt thự trong số đó, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Gương mặt trái xoan hoàn hảo, mắt to mũi cao, môi đỏ như chu sa, da trắng ngần, tựa như phù dung mới nở. Cô ta mặc trên người chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta. 

Giữa mi mày thiếu nữ tỏa ra sự kiêu ngạo mờ nhạt. Gương mặt nghiêm nghị giống như núi tuyết vạn năm không tan, cho người ta cảm giác xa cách. 

Thiếu nữ tên là Mạc Liên Y, tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý kinh tế trường Đại học Harvard. Tuổi còn trẻ đã kế thừa doanh nghiệp của gia tộc từ tay Mạc Thiên Nam, chỉ trong một năm đã giúp lợi nhuận của tập đoàn Thiên Nam tăng lên ba mươi phần trăm. 

Mạc Liên Y là thiên tài được nhiều người công nhận, là nữ thần của thành phố Đường Hải, không hề khoa trương khi nói rằng người theo đuổi cô ta có thể xếp hàng vòng quanh hồ Nam một vòng. 

“Bố, con đã nói là con không bị bệnh!”, Mạc Liên Y oán giận nhìn bố mình: “Cơ thể con con biết, chỉ là gần đây hơi mệt, tối đến mới gặp ác mộng. Hơn nữa, con đã đến bệnh viện khám, không phát hiện ra gì cả, sao bố không cho con đi làm?” 

“Con gái, không được quấy, con xem mặt con trắng bệch thế này, lát nữa đồ đệ của Trương thiên sư sẽ đến đây. Người đó là cao nhân, đến lúc đó để cậu ấy khám cho con”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK