Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc trước cơ thể anh yếu đuối, căn bản không chịu được âm khí quỷ hồn ăn mòn, liền phải dựa vào rượu lão bất tử nấu để phân tán âm khí trong người, đặc biệt lúc trước trong hai tháng thu phục Linh Nhi và Sương Nhi, cơ hồ mỗi ngày anh đều ngâm mình trong thùng rượu.  

 

Cho nên nói, Lưu Minh ngâm mình trong rượu mà lớn lên cũng không điêu ngoa chút nào.  

 

“Hừm, còn giả vờ, chốc nữa xem anh chui xuống gầm bàn thế nào”.  

 

Ngô Tuệ khinh thường hừ lạnh nói.  

 

“Nói rõ đi, tính uống thế nào?”  

 

Lưu Minh tựa người vào sofa, cười tủm tỉm nhìn Mạnh Phàm Vũ nói.  

 

“Mỗi người một ly, anh uống bao nhiêu tôi uống ngần ấy, anh thấy sao?”  

 

Mạnh Phàm Vũ đặt hai chai Vodka lên bàn.  

 

“Dùng chén không bõ, trực tiếp uống chai đi”, Lưu Minh đáp.  

 

“Được”, Mạnh Phàm Vũ gật đầu, trong lòng vô cùng khinh bỉ, cậu ta cho rằng Lưu Minh nói ra lời này hoàn toàn là đang diễn, Vodka được coi là thứ đồ uống mạnh trong số các loại rượu ngoại. Nói vống lên uống bằng chai, để tôi xem thử anh kiên trì được bao lâu.  

 

Dứt lời, bốn chai Vodka đã được mở.  

 

Mạnh Phàm Vũ xắn tay áo, cầm một chai lên uống cạn.  

 

“Có cần mua trước một gói bảo hiểm hoặc gọi xe cấp cứu 120 đến không, chỉ sợ lát cậu lại ngộ độc rượu thôi”.  

 

Lưu Minh liếc nhìn Lưu Bằng Phi một cái.  

 

“Anh ơi, nếu sợ thì trực tiếp nhận thua đi”, Lưu Bằng Phi cười nói.  

 

“Không phải nãy còn to giọng lắm hả, gì mà mỗi người một chai, sao bây giờ anh lại đổi giọng rồi?”  

 

Ngô Tuệ khinh thường bĩu môi, theo cô ta thấy Lưu Minh không có khả năng đó, chỉ giỏi chém gió.  

 

 

 

Lưu Minh so bì uống rượu với bạn trai cô ta có khác gì tự tìm đường chết.  

 

“Được rồi, nếu đã vậy, tôi không khách sáo nữa”.  

 

Lưu Minh không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp cầm chai rượu trên bàn, ngửa mặt lên bắt đầu uống.  

 

Không đến nửa phút, Lưu Minh đã đặt chai rượu xuống.  

 

“Như này là không uống nổi nữa hả, vừa rồi tôi thấy anh chém gió ác lắm mà”.  

 

Ngô Tuệ khinh thường nhìn thoáng qua Lưu Minh nói.  

 

Chỉ có điều Lưu Minh không để ý đến phản ứng của cô ta, mà tự mình cầm lấy chai rượu thứ hai, dọc theo yết hầu nhấp nhô, rất nhanh rượu trong chai thứ hai cũng đã vào bụng anh.  

 

“Này, này, chai thứ nhất anh còn chưa uống xong, sao đã mở chai thứ hai rồi”.  

 

Lưu Minh liếc nhìn Ngô Tuệ như đang nhìn một đứa ngốc, cầm hai chai rượu úp ngược xuống bàn, trên bàn trống không, không có lấy một giọt rượu tràn ra ngoài.  

 

Lúc này những người có mặt ở đó mới phát hiện rượu trong hai chai đã hết.  



Người này là quái vật sao? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK