Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Đánh nhau thì đánh nhau, bọn mày lại dùng vũ khí, quá hèn hạ, tao cũng phải lấy vũ khí ra!”  

 

Dứt lời, Lưu Minh ngắm nghía cây liễu trước cổng, hài lòng gật đầu: “Ừm, cảm giác không tệ, dùng cái này đi!”  

 

Sau đó, anh dùng tay không nhổ cây liễu, kề lên vai, bộ dạng uy nghiêm liếc nhìn 1 lượt đám côn đồ, nói: “Đến đây, để anh mày dạy cách đánh nhau!”  

 

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai dám xông lên, chỉ 1 tay đã kéo bật gốc cây liễu, người này phải có sức lực đến mức nào, dù chỉ ăn 1 đòn, khéo bay cả đầu mất.  

 

“Đại, đại ca, sao giờ?”  

 

Một đàn em bất giác lùi về sau, lắp bắp hỏi A Hổ.  

 

 

 

Lúc này A Hổ cũng cảm thấy đau đầu, vừa nhìn đã biết người thanh niên này không dễ dây vào, e là đám thuộc hạ của gã không phải đối thủ của anh, nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề. Mà những người này lại đều là thân tín của gã!  

 

Nhưng gã lại không thể trái lời cậu Hậu được, dù sao việc làm ăn của gã còn phải dựa vào nhà họ Hậu, nếu như làm phật ý cậu Hậu thì e là sau này gã không còn dung thân ở Đường Hải nữa.   

 

“Mẹ nó, còn làm sao bây giờ cái gì nữa? Chúng ta lăn lộn giang hồ thì quan trọng nhất là nghĩa khí, cậu Hậu bình thường đối xử tốt với chúng ta, hôm nay dù thế nào cũng phải trút giận cho cậu ấy, anh em, lên cho tôi, sống chết mặc bây!”  

 

Sau khi do dự một lúc, A Hổ mau chóng ra quyết định.  

 

“Nhãi con, đi chết đi!”, Đại Hùng hét lên rồi cầm đao xông thẳng về phía Lưu Minh.   

 

“Mẹ, gào gì mà to thế, các người đánh nhau ai gào to hơn thì thắng à?”  

 

Lưu Minh vác cây liễu trên vai quét ngang, đánh thẳng vào đầu Đại Hùng.   

 

Đại Hùng rên lên một tiếng, ngã ngồi ra đất.   

 

“Anh Hùng, anh sao vậy?”  

 

“Anh Hùng, anh không sao chứ?”  

 

Mấy tên lưu manh thấy người đánh nhau giỏi nhất bang phái mình thua trận trong nháy mắt thì vội gào lên.   

 

“Anh em lên, báo thù cho anh Hùng!”  

 

Rất nhanh khoảng 20 tên lưu manh đã xông về phía Lưu Minh.   

 

Lưu Minh vác cây liễu đứng trong đám người, vung qua vung lại, có tên côn đồ may mắn chỉ bị thân cây đập trúng ngã lăn ra đất, nhưng có những tên thì xui xẻo, mặt tiếp xúc thân mật với rễ cây và cành cây, cả người toàn là máu.   

 

Không lâu sau toàn bộ đám côn đồ đều bị Lưu Minh đánh lăn quay.   

 

“Uầy, chủ nhà, anh ghê gớm thật đấy!”   

 

Lý Duyệt Nhiễm không nhịn được, vỗ tay nói. Cảnh tượng thế này cô ta chỉ được thấy trong phim.   

 

“Ây, gục hết rồi à, không tên nào đánh đấm ra hồn hết. Cậu Hậu, sau này muốn chơi thì cũng nên tìm mấy tên khá khá vào, mỗi lần ông đây đều chưa chơi hết sức thì bên mày đã gục hết rồi!”  

 

Lưu Minh đặt cây liễu về vị trí ban đầu, cười khẩy nhìn Hậu Tông Dư.   

 

“Bọn mày… Bọn mày đều là một lũ vô dụng, mau đứng dậy đập chết nó cho tao!”  



Hậu Tông Dư bị Lưu Minh chọc tức đến mức tím tái mặt mày, nói cũng không trôi chảy.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK