Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

… 

Xe của Mạc Liên Y là một chiếc xe Ferrari màu xanh biển, rất phù hợp với khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của cô ta. 

“Liên Y, hôm nay thực cảm ơn cô, nếu không nhờ cô thì tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi không ngờ muộn vậy rồi mà cô còn đến thăm tôi”.

Lưu Minh tựa người lên ghế, hứng thú mà nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. 

“Tôi nghe nói anh bị Hậu Tông Dư đâm nên đến xem anh đã chết chưa, hiện tại xem ra anh không những chưa chết mà còn có thể đi trêu đùa ong bướm nữa, quả là kẻ xấu thì sống lâu, gây hại ngàn năm!” 

Mạc Liên Y trừng mắt, bĩu môi nói. 

Lưu Minh mỉm cười. Cô gái này là điển hình cho việc khẩu xà tâm phật, nếu không cô ta cũng sẽ không giả làm thư ký của anh, diễn đạt như vậy trước mặt đám bạn học của anh. Không thể không nói chuyện vừa rồi thật khiến người ta cảm thấy sung sướng, nói không chừng sau khi anh rời đi thì Đỗ Tử Đằng đã tức đến tím mặt rồi. 

“Yên tâm, trên đời này không có nhiều thứ có thể giết được tôi”. 

Lưu Minh nhìn Mạc Liên Y đang chăm chú lái xe, vô cùng tự tin nói. 

“Anh cứ bốc phét đi. Anh đã bị thương rồi còn chạy đi uống rượu, sớm muộn gì cũng có ngày đi chầu Diêm Vương”. 

Cô ta biết Lưu Minh vì cứu mình mới bị thương, muốn khuyên anh uống rượu ít thôi, phải nghỉ ngơi cho khỏe nhưng lời đến miệng thì phát hiện bản thân không tài nào nói một cách mềm mỏng hơn được. 

“Bổn Thiên sư từ năm ba tuổi đã đi bắt ma rồi, 15 tuổi đã vào địa phủ, 17 tuổi uống trà cùng Diêm Vương, khiến hàng nghìn con quỷ phải khuất phục. Năm tôi 18 tuổi, Diêm Vương khóc lóc đòi gả con gái cho tôi, mà bây giờ cho dù Diêm Vương có nhìn thấy tôi thì cũng phải cung kính!” 

Lưu Minh cười nói. 

Mạc Liên Y bĩu môi nhưng không nói gì, ngoại trừ bốc phét ra thì anh chẳng được tích sự gì hết. 

“Đúng rồi, có phải vì tôi mà Hậu Tông Dư gây phiền phức cho anh không? Hay là tôi giúp anh nói chuyện với anh ta?” 

Mạc Liên Y vừa lái xe vừa hỏi. 

“Cậu cả nhà họ Hậu đó với tôi mà nói chỉ là một tên hề thôi!” 

Lưu Minh hờ hững xua tay. 

“Là sao?” 

Mạc Liên Y không nhịn được hỏi. 

“Chỉ là một con sâu bọ mà lại muốn che trời, cô nói xem có buồn cười hay không?” 

“Sao anh nói chuyện thô lỗ vậy chứ!” 

Mạc Liên Y cau mày trừng Lưu Minh một cái rồi tiếp tục tập trung lái xe. 

Có Lưu Minh chỉ đường, chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến ngõ mà nhà họ Lưu ở. 

“Được rồi, cô đưa đến đây thôi, trong ngõ tối, không tiện đi lại, dù sao nữ tài xế các cô cũng nhiều tai tiếng lắm!” 

Lưu Minh xuống xe rồi khua tay với Mạc Liên Y. 

“Tên, chết, tiệt!” 

Mạc Liên Y bị Lưu Minh chọc tức đến mức ngực phập phồng, gằn từng chữ một mà nói. 

Tên khốn này dám coi thường cô. 

“Bà đây có kinh nghiệm lái xe mười năm rồi, kinh nghiệm phong phú lắm đấy, biết không hả?” 

“Ồ, hóa ra cô còn có “kinh nghiệm phong phú” cơ đấy?” 

Lưu Minh cười, cố ý nhấn mạnh vào bốn chứ “kinh nghiệm phong phú”. 

“Tên khốn kiếp nhà anh, tôi…” 

Mạc Liên Y càng tức giận. Lưu Minh thôi ra vẻ vô sỉ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta mà nói: “Được rồi, cô về sớm đi, đừng làm bố cô lo lắng. Tôi đã xử lý con quỷ ám cô rồi, nhưng chuyện này có hơi phức tạp, nói không chừng còn có thứ khác tìm đến cô, đến lúc đó cô cứ liên lạc trực tiếp với tôi là được”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK