Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hậu Tông Dư ngồi trên ghế sofa, chườm túi đá lên khuôn mặt sưng tấy của mình, bộ dạng khổ sở cười.

 

Khuôn mặt sưng vù của gã ta hai ngày trước bị Lưu Minh đánh vừa mới đỡ không ngờ giờ lại bị đánh tiếp, gã ta chọc phải cái gì vậy, Hậu Tông Dư tức giận, trực tiếp đá vào mặt Chu Hầu: “Mẹ nó, thằng khốn này sao mày cứ gây phiền phức cho tao, sao lại chọc phải Lưu Minh hả?”

 

Chu Hầu loạng choạng từ dưới mặt đất đứng lên, quỳ trước mặt Hậu Tông Dư, vẻ mặt khổ sở nói: “Anh Hậu, tên nhóc bên cạnh hắn ngày trước từng bị em bắt nạt, em thực sự không biết nó có chỗ dựa vững đến thế?”

 

“Mẹ nó, từ sau mở to đèn pha của mày ra, đừng gây thêm phiền phức cho tao nữa!”

 

Hậu Tông Dư tức giận nói.

 

“Còn ai bảo chúng mày tự cho mình thông minh, đưa người đẹp đến cho tao?”

 

Nói đến chuyện này, gã ta lại giận, nếu không phải vì chuyện này, Lưu Minh sẽ không lại tát cho gã ta thêm một cái, chính gã ta cũng không bị mất mặt như vậy.

 

“Là Tống Chấn Sơn”.

 

“Tống Chấn Sơn, thằng đó giờ ở đâu?”

 

“Bị tên bặm trợn kia ép nuốt thủy tinh, giờ đang trong viện lấy ra rồi”.

 

Nghĩ đến một màn vừa rồi, trong lòng Ngô Phi còn sợ hãi.

 

“Anh Hậu, tên Lưu Minh đó rốt cuộc đến đây làm gì?”

 

Vương Tư nhịn không được liền hỏi.

 

“Tao cũng không biết nó từ đâu tới, chỉ biết tên này không dễ động vào đâu, về sau thấy nó thì đi đường vòng đi”.

 

Hậu Tông Dư nói.

 

“Chẳng lẽ ngay cả anh Hậu bị hắn đánh cũng không dám báo thù sao?”

 

Trong lòng Huyền Tư Giai có chút tuyệt vọng, vốn nghĩ mình leo được vào lòng ông chủ, thì có thể dẫm nát Lưu Minh dưới chân, không ngờ tới gã ta có tiếng như vậy, đường đường là cậu chủ nổi danh ở Đường Hải cũng phải sợ anh ta.

 

Trong lòng cô ta có chút không phục, nhịn không được liền hỏi.

 

“Cô ta là ai?”

 

Hầu Tông Dư trừng hai mắt nhìn Huyền Tư Giai.

 

“Con đàn bà này, câm miệng cho tôi, đại ca Hầu nói chuyện có phần cho cô xen miệng vào hả?”

 

Bàn Tử biết Hầu Tông Dư mất hứng, vội vàng mắng.

 

“Anh Hầu, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn chưa trải sự đời thôi!”

 

Bàn Tử cười xòa nói.

 

Hầu Tông Dư gật đầu, hắn ta cũng không so đo với phụ nữ.

 

Nghiêm túc mà nói, hắn ta hận Lưu Minh hơn bất kỳ ai, tên nhãi này vậy mà lại dám cắm sừng ngay trước mặt mình.

 

“Không phải anh em chúng ta sợ hắn, chỉ là tên nhãi này có chút không chính đáng, bây giờ chúng ta tránh mũi nhọn trước, chờ đại ca quay về thì đi dạy dỗ hắn cũng không muộn, dù sao thì quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà!”

 

Hầu Tông Dư dựa vào ở trên ghế sofa, nhấp một ngụm rượu nói.

 

“Anh Hầu, ý hay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK