Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mười năm trôi qua, Tiểu Thạch đầu của ngày xưa đã trở thành Đại Thạch Đầu, cánh tay lộ ra dưới ánh mặt trời, đường nét đầy cơ bắp, trong rất đẹp mắt.  

 

“Là tôi đây, anh Minh!”  

 

Thạch Thái Nhiên cười lớn ha ha, tiến lên trước, muốn ôm Lưu Minh, nhưng nhìn thấy tạp dề da dầu mỡ trên người, ngượng ngùng cười, rồi lại lui về: “Người tôi bẩn qúa, thôi vậy!”   

 

“Tên nhóc thối nhà cậu, trở nên sành đời từ lúc nào vậy hả!”  

 

Lưu Minh dúi nắm đấm vào ngực Thạch Thái Nhiên, rồi ôm anh ta vào lòng mình, vỗ lưng anh ta, nói: “Anh em tốt, đã lâu không gặp!”  

 

“Anh Minh, nhiều năm nay anh đã đi đâu? Sao về cũng không nói một tiếng, để anh em tôi tiếp đón anh!”  

 

Thạch Thái Nhiên vừa nói vừa kéo Lưu Minh đi đến quầy thịt của mình.  

 

“Tôi mới về hai ngày trước, từ khi về vẫn luôn bận việc, không có thời gian!”, Lưu Minh cười trả lời, sau đó lấy bao thuốc lá trong túi quần, đưa cho Thạch Thái Nhiên một điếu, mình châm một điếu tự hút.  

 

“Ngược lại là tên nhóc cậu, trước đây chẳng phải thề thốt mình phải đi đại học, sao bây giờ lại nối nghiệp bố rồi?”  

 

Lưu Minh liếc nhìn quán thịt của Thạch Thái Nhiên, không nhịn được hỏi.  

 

Nhớ hồi nhỏ, bố của Tiểu Thạch Đầu muốn anh ta bỏ học để học nghề, nhưng nói gì Tiểu Thạch Đầu cũng không chịu.  

 

Luôn miệng đọc một câu, loài chim sẻ sao thấu chí hướng thiên nga?  

 

Dùng cách nói của anh ta, bố là một người dân cả đời sống dựa vào hai bàn tay, còn anh ta muốn làm người trên tất cả mọi người.  

 

Người thấp kém thì bỏ sức, người cấp trung thì bỏ trí, người có đẳng cấp cao thì thuê người khác làm việc.   

 

Thạch Thái Nhiên muốn làm người đứng trên người, muốn người khác bỏ sức cho mình, muốn sáng lập ra một đế quốc kinh doanh thuộc về mình.  

 

“Ôi trời, một lời khó nói hết!”  

 

Thạch Thái Nhiên như nghĩ đến điều gì, cười khổ lắc đầu.  

 

Lưu Minh thở dài một hơi, cũng không nói gì, chôn sâu những chuyện nặng nề vào trong lòng, đó là dấu hiệu trưởng thành của một người đàn ông, người anh em này của mình đã trưởng thành rồi.  

 

 

 

“Anh Minh, lần này về rồi không đi nữa chứ?”  

 

“Ừm!”  

 

“Anh đợi chút, tôi thái ít thịt cho anh mang về!”  

 

Thạch Thái Nhiên hút hai hơi, ném đầu thuốc xuống đất dập lửa, về sạp hàng, cầm dao, thái một miếng thịt bò lớn vô cùng điêu luyện, cho vào túi rồi đưa cho Lưu Minh.  

 

Lưu Minh cũng không khách sáo: “Được, vậy tôi cầm về buổi tối làm vài món, đến lúc đó hai anh em chúng ta uống thật vui vẻ!”  

 

“Đúng, phải uống thật vui vẻ!”  

 

Thạch Thái Nhiên nhoẻn miệng cười gật đầu.  

 

“Vậy được, tôi về trước đây, chốc nữa cậu thu dọn hàng sớm, đến nhà tôi uống rượu!”  



Nói xong, Lưu Minh quay người rời đi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK