"Nếu đã đến rồi thì đừng nhiều lời nữa, tìm một chỗ ngoan ngoãn ngồi xuống đi".
Lưu Minh thản nhiên nói.
Nơi này mặc dù là một phòng hội nghĩ cỡ lớn nhưng ghế ngồi đều đã bị dọn sạch, căn bản không có chỗ ngồi, bọn họ chỉ đành ngồi xuống sàn nhà.
Đám thiếu gia vừa nãy vẫn còn lên mặt nạt người như bị tạt nước lạnh vào mặt, ủ rũ tìm chỗ ngồi xuống.
Cứ như vậy ước chừng qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cả phòng hội nghị đều đã ngồi đầy người.
Lúc mới đầu người tới đều hùng hổ chửi bới, nhưng khi bọn họ nhìn thấy mấy tên cầm đầu bị đánh mặt mũi bầm dập thì đều ngoan ngoãn ngậm miệng, có chút sợ hãi nhìn Lưu Minh đang ngồi ở ghế chủ tịch.
"Giờ mọi người đã đến tương đối đầy đủ rồi chứ".
Liếc mắt nhìn đám người trong phòng hội nghị một lượt, Lưu Minh đang ngồi liền đứng dậy.
"Nghe nói ở thành phố Đường Hải này có nhất thần nhị phú tam mỹ tứ ác thiếu, giờ tứ đại ác thiếu của Đường Hải đã bị tao đánh ba người, tôi muốn biết người cuối cùng là ai".
"Đại ca, đại ca, là tôi!"
Lúc này một tên béo mắt đeo kính, khoảng 24 25 tuổi vẻ mặt nịnh nọt chạy tới.
Nhìn tên béo đeo kính, mặt mày tươi cười hèn mọn, Lưu Minh không nhịn được mà nhíu mày.
"Đại ca, anh đừng hiểu lầm, mặc dù tôi cũng được gọi là một trong tứ ác thiếu của Đường Hải nhưng tôi chưa từng cùng một giuộc với đám Bạch Trạch, anh đừng đánh tôi được không".
Tên béo cho rằng Lưu Minh muốn đánh gã nên vội vàng giải thích nói.
"Tên của cậu là gì?"
"Đại ca, tôi tên là Bùi Chí Viễn, biệt hiệu là Bùi Tam Bàn, nhưng đám Bạch Trạch đều thích gọi tôi là Bùi Tam Phế, nói hạng người như tôi chẳng được tích sự gì, chỉ là một tên nhà quê mà thôi, căn bản không xứng làm bạn với họ!"
"Nói như vậy thì cậu cũng là một người tốt à?"
Lưu Minh hứng thú nhìn tên béo trước mặt,
"Người tốt thì không tới nhưng tôi trước nay chưa từng làm việc gì ức hiếp người khác!"
"Được, vậy ở đây không có chuyện của cậu nữa, đứng sang một bên đi!"
Lưu Minh gật đầu rồi không tiếp tục hỏi nữa, nhìn bộ dạng gã trả lời căn bản không có vẻ gì là nói dối, hơn nữa anh tới Đường Hải này lâu như vậy rồi cũng chưa từng gặp qua tên béo này, rõ ràng tên béo là một kẻ biết an phận thủ thường.
"Khụ khụ, hôm nay tôi gọi các người tới không có ý gì khác chỉ là muốn thông báo cho các người một tiếng, sau này nhìn thấy tôi thì cứ đi đường vòng, nhớ kỹ tôi tên là Lưu Minh, là người mà các người không thể đụng vào được!"
Lưu Minh liếc nhìn đám người có mặt ở đó, nói một cách rõ ràng.