Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lưu Minh lắc người tránh khỏi công kích của rắn độc, một tay túm được cái đuôi của nó, giống như cây roi run rẩy dưới đất, con rắn rã rời như xương vụn, nằm trên đất không nhúc nhích.  

 

Thủ đoạn này là anh hỏi được từ một ông lão đánh đuổi côn trùng, rất có hữu dụng với loài động vật bò sát xương sống như rắn.  

 

“Tiểu thần y, thủ đoạn này của cậu thật cao siêu, không ngờ con rắn độc như vậy lại bị cậu dễ dàng xử lý!”  

 

Thái Hải Lực trợn tròn hai mắt, không dám tin cảnh tượng trước mắt.  

 

Lưu Minh không trả lời, mà đích thân anh lột da rắn, xử lý xong thịt rắn thì cắt thành từng miếng nhỏ ném vào trong nồi.  

 

Cành khô lá vụn của mùa hè rất khô hanh, thế lửa rất mạnh, chỉ trong chốc lát nồi lớn liền mở ra, lập tức có mùi thịt phả ra mặt.  

 

“Thơm không?”  

 

“Thơm quá, cảm thấy bụng cũng sôi ùng ục rồi!”  

 

“Vậy cũng phải nhịn!”  

 

Thái Hải Lực đã sớm vây quanh, không ngừng ngửi mùi thơm của thịt rắn.  

 

Qua khoảng chừng mười phút.  

 

Lưu Minh dóc ra một miếng thịt nhỏ, đưa cho Thái Hải Lực: “Ăn từ từ, khi cảm thấy ngứa trong dạ dày thì ông ăn một chút!”  

 

“Hai người mang con gà đi giết rồi lấy máu!”  

 

Lưu Minh dặn dò hai người trẻ tuổi này.  

 

“Tiểu thần y, tôi cảm thấy bây giờ toàn bộ trong dạ dày đều ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó đang bò vậy!”  

 

Thái Hải Lực vẻ mặt đau khổ nói.  

 

“Tiếp tục ăn toàn bộ miếng thịt rắn đi!”  

 

Lưu Minh gật đầu.  

 

Động tác của hai người trẻ tuổi cũng nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liền bưng đến một bát máu gà trống.  

 

Thái Hải Lực vừa ăn xong, dường như đã thoải mái hơn chút, nhưng vẫn chẳng được bao lâu, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.  

 

Lưu Minh đưa máu gà trống đang cầm trong tay cho ông ta.  

 

Thái Hải Lực không hề do dự, cầm bát máu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.  

 

“Bây giờ chắc ổn rồi!”  

 

Lưu Minh gật đầu, hai người trẻ tuổi đang muốn hỏi thì phát hiện Thái Hải Lực bám một cây đại thụ bên cạnh, bắt đầu nôn ọe.  

 

“Ông chủ, ông không sao chứ?”  

 

“Ông chủ, ông sao vậy?”  

 

Hai người trẻ tuổi muốn qua đỡ ông ta, nhưng lại bị Lưu Minh ngăn cản lại: “Mấy người không cần để ý đến ông ta, chờ ông ta nôn sạch đồ trong bụng ra thì sẽ ổn thôi”.  



Sở dĩ gọi Trường Cổ trùng chính là từ một vài người nuôi sâu độc trên vảy rắn, nói trắng ra là một loại ký sinh trùng trên người nó, thứ đồ này trời sinh thuộc âm hàn, hơn nữa thích ăn thịt rắn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK