Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dứt lời, Cẩu Bưu liền dẫn 2 tiểu đệ rời đi.  

 

“Ha ha, thằng oắt, giờ mày còn gì để nói!”  

 

Hoàng Mao cùng vài đàn em bước đến.  

 

Lưu Bằng Phi hoang mang lùi về sau, nhưng làm gì còn chỗ nào để trốn?  

 

“Chúng mày, chúng mày không được đánh tao, bố tao là Lưu Cương, là sếp lớn, nếu đánh tao, ông ấy nhất định không bỏ qua cho chúng mày!”  

 

Lưu Bằng Phi sợ tái mặt, cả người rúm ró ngồi trên sofa.  

 

“Lưu Cương, ý mày là ông già chủ thầu kia à? Ha ha, không ngờ, hóa ra mày là con trai quả dưa lùn đó!”  

 

“Trông 2 bố con chẳng giống nhau gì cả, có khi nào Lưu Cương đổ vỏ?”  

 

“Có thể lắm, thằng nhãi này cao gầy, bố nó thì béo lùn 1 cục!”  

 

Đám đàn em bật cười hô hố.  

 

Hoàng Mao đá Lưu Bằng Phi, tát thêm 2 phát nữa: “Mẹ kiếp, đừng nói là mày, đến bố mày tao cũng dám đánh, biết sao không? Vì bọn tao là người của Hổ Gia!”  

 

“Anh Hoàng Mao, tôi sai rồi, đừng đánh nữa, anh muốn bồi thường như nào tôi cũng làm, có được không?”  

 

Lưu Bằng Phi bị đánh ngu người, sợ hãi cầu xin.  

 

“Mẹ mày, vừa nãy 2 đứa chúng mày livestream trong nhà wc, bố mày nghe mà bực cả mình, giờ mày đưa nó cho tao chơi, ok không?”  

 

Hoàng Mao đánh giá Ngô Tuệ, cười bỉ ổi.  

 

“Anh Lưu, đừng đồng ý, em sợ!”  

 

Ngô Tuệ sắc mặt trắng bệch, kéo áo Lưu Bằng Phi năn nỉ. Ở đây ít nhất phải 20 người, nếu Lưu Bằng Phi đồng ý, cô ta sẽ bị bọn chúng làm chết mất.  

 

“Mẹ nó, làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, thằng phế vật này chơi được cô, bọn tôi không được à?”  

 

Hoàng Mao giận giữ trừng mắt với Ngô Tuệ.  

 

“Tuệ Tuệ, hay là, hay là, em tiếp anh Hoàng Mao đi!”  

 

Lưu Bằng Phi sớm đã sợ mất mật.  

 

“Lưu Bằng Phi, anh…”  

 

“Tuệ Tuệ, anh Hoàng Mao là người của Hổ Gia, Hổ Gia là ai em biết không? Lão đại khu phía nam! Người này chúng ta không dây vào được, em hãy ngoan ngoãn hầu hạ anh Hoàng Mao đi!”  

 

Lưu Bằng Phi khổ sở khuyên nhủ.  

 

“Được rồi, đừng có lắm mồm, mau đưa lũ bạn lũ bè của mày cút xéo, con hàng này là của tao chắc rồi!”  

 

Hoàng Mao phất tay, Lưu Bằng Phi như được đại xá, gập người liên tục cảm ơn.  



“Anh Hoàng Mao, cô gái mặc váy ngắn kia cũng không tệ”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK