“Hừm, anh tốt hơn tôi chỗ nào? Hội nghị cấp cao kinh tế Đường Hải hôm đó, cái tên chân chó thuộc hạ của anh bị quỳ trên mảnh vụn thủy tinh ba tiếng đồng hồ, mặt mũi của anh đã mất hết rồi!”
Hầu Tông Dư hừ lạnh một tiếng nói. Bản thân biết không chơi lại được với Lưu Minh, thấy anh cũng sẽ đi đường vòng, nhưng cái tên Trịnh Dương Vĩ thuộc hạ của Triệu Bân kia quả thật là não tàn, biết rõ là không chọc nổi còn ngu đần đi đánh nhau.
Có thực lực mà giả bộ thì gọi là lợi hại, không thực lực mà giả bộ thì gọi là ngu dốt.
Trịnh Dương Vĩ chính là một tên ngu dốt chính hiệu!
“Hầu Tông Dư, đủ rồi đấy, vốn dĩ muốn gọi anh qua để cùng đi dạy dỗ tên nhà quê kia, không ngờ lá gan của anh đã bị dọa cho sợ rồi, tứ thiếu Đường Hải sao lại có người nhát như anh chứ”.
Nói xong, Triệu Bân liền đập ly rượu xuống bàn.
“Muốn báo thù, anh hoàn toàn có thể tự đi, việc gì phải kéo theo tôi chứ!”
Hầu Tông Dư trơ tráo nói.
Ngược lại Hầu Tông Dư rất mong đợi ngày Triệu Bân bị bêu xấu, để xem hắn ta còn có tư cách gì phách lối không.
“Hừm!”
Triệu Bân hừ lạnh, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh Hầu, chẳng lẽ chúng ta thật sự không giúp anh Triệu sao?”
Bàn Tử ở bên cạnh không nhịn được kề sát lại gần hỏi.
“Não là thứ đồ tốt, hy vọng lần sau ra khỏi nhà mày hãy mang đi!”
Hầu Tông Dư nhìn Bàn Tử, lại liếc nhìn Huyền Tư Giai bên cạnh, hắn ta vô cùng khinh bỉ nói: “Dành thời gian đọc nhiều sách, động não nhiều hơn, đừng lãng phí thời gian vào mấy cô gái ngốc kia, lúc ấy người bị buộc quỳ xuống không chỉ có Trịnh Dương Vĩ, mà còn có cả bố hắn Trịnh Tịch, bản thân mày nghĩ cho tốt vào!”
Mặc dù Hầu Tông Dư là công tử hào hoa, nhưng hắn ta không hề ngu, ngược lại còn suy nghĩ nhiều hơn những cậu ấm nhà giàu bình thường.
Trịnh Tịch sau khi bị làm nhục cũng không chọn trả thù, nhất định tên nhà quê kia có chỗ hơn người.
Đây cũng là lý do hắn ta không đồng ý Triệu Bân đi một chuyến hồ đồ như vậy.
Tất cả chỉ chờ đại ca quay về rồi hẵng nói!
…
Buổi trưa Thái Hải Lực mời khách ở nhà hàng Jing Du, Lý Giai cũng đi theo.
Lần này cuối cùng Thái Hải Lực đã cảm nhận được sự thỏa mãn khi thức ăn đi vào trong bụng.
“Tiểu thần y, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này nếu cần đến chỗ của lão Thái tôi, cậu cứ mở miệng!”
Thái Hải Lực mặt đầy kích động, cũng không biết kiếp trước mình đã tích đức gì, đời này lại gặp được một tiểu thần tiên.
“Thật ra thì ông không cần cảm ơn tôi, quay về cố gắng cảm ơn bố mẹ đã chăm sóc ông đi, nếu không phải bọn họ, ông vốn không chống đỡ nổi thời gian lâu như vậy!”