Nhìn theo bóng lưng hai người vừa nói chuyện vừa cười bỏ đi, Lý Văn Dao không nhịn được mà bĩu môi.
Cửa thang máy mở ra, hai người xuất hiện trước mặt mọi người khiến những người có mặt ở đó giật mình đến mức không nói ra lời, trước đây bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc nhà mình đi thang máy chung với một người đàn ông khác bao giờ, hơn nữa còn vừa nói vừa cười như vậy.
"Anh chàng đẹp trai này chính là bạn trai của tổng giám đốc sao, nhìn trông cũng khá sáng sủa, không biết có lai lịch thế nào. Nghe nói hiện tại tổng giám đốc vì giận dỗi chủ tịch nên đang ở nhà của cậu ta đó!"
"Hình như không có lai lịch gì, cô nhìn quần áo của cậu ta kìa, trăm phần trăm đều là hàng chợ, tôi nghe bảo vệ nói hai ngày trước cậu ta còn đi một chiếc xe đạp tới đón tổng giám đốc!"
"Anh có biết thế nào gọi là lãng mạn không, thiên chi kiêu nữ như tổng giám đốc nhà chúng ta đây nào đã từng được đi xe đạp, trai thẳng cứng nhắc như anh có tới cuối đời cũng chắc chắn không tìm được bạn gái đâu!"
Nhân viên của cả đại sảnh tầng một đều to nhỏ bàn tán, chốc chốc lại lén nhìn hai người một cái.
Hai người đi ra khỏi đại sảnh, trực tiếp lên chiếc Phaeton của Lưu Minh.
Mặc dù xe của Mạc Liên Y tốc độ nhanh, tính thao tác mạnh nhưng Lưu Minh cảm thấy chiếc xe đó quá phong cách, không phù hợp với tính cách giản dị của anh.
"Cô Mạc, chúng ta đi đâu?"
Lưu Minh vừa lái xe vừa hỏi.
"Đến trung tâm thương mại, không phải anh nói tôi làm bẩn quần áo của anh rồi sao? Tôi sẽ mua đền cho anh bộ khác"
Mạc Liên Y suy nghĩ chốc lát sau đó nhìn bộ quần áo rách nát trên người Lưu Minh rồi nói.
"Đúng là nên mua bộ quần áo tươm tất chút thật!"
Lưu Minh gật đầu, mặc dù bộ đồ quần liền thân này của anh nếu mặc ở nông thôn thì sẽ chẳng ai nói gì, nhưng vào thành phố thì đa phần đều sẽ coi thường anh.
Vừa đi vừa nói chuyện hai người đã tới Đông An Quốc Tế, Đông An Quốc Tế là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất ở Đường Hải.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần nên trong trung tâm thương mại tấp nập lại người.
Mạc Liên Y dẫn Lưu Minh tới thẳng khu vực bán đồ của nam trên tầng ba để chọn quần áo.
"Ừ, đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, không ngờ anh ăn mặc thế này trông cũng ra dáng con người đấy nhỉ?"
Nhìn Lưu Minh mặc quần áo mới, Mạc Liên Y không kiềm chế được mà gật đầu, vẫn là mắt nhìn của cô tốt, lần này anh nông dân trực tiếp trở thành anh chàng đẹp trai rồi.
"Lẽ nào trước đây tôi không ra dáng con người sao?"
Lưu Minh không thích câu nói này, liền trừng mắt đùa với Mạc Liên Y, nhưng cô lại căn bản không hề để tâm đến ánh mắt của anh.
"Cô à, vóc dáng bạn trai của cô rất đẹp, đúng là người mẫu trời sinh, cảm giác mặc gì cũng hợp!"