“Tao mặc kệ mày là họ Bạch hay Hắc, mặc kệ mày chui ra từ gầm cầu hay bãi phân lợn ra, nếu mày dám động đến Liên Y, tao nhất định đá mày lăn trở lại bãi phân”.
Lưu Minh híp mắt nhìn Bạch Trạch.
“Haha, ở Đường Hải mày là người đầu tiên dám nói với tao những lời này”.
Nói xong Bạch Trạch ngồi lại ghế sofa, vẻ mặt u ám nhìn Lưu Minh.
“Thằng nhà quê kia mày có thôi đi không!”
“Hừ, giờ Bạch lão đại quay trở lại rồi, nó còn dám kiêu ngạo như vậy, thực sự không biết bản thân sẽ chết thảm thế nào à”.
“Đại ca của bọn tao 5 năm trước ở thời kỳ đỉnh cao, một mình chấp 10 người không thành vấn đề, hiện giờ lại ở trong quân đội 5 năm, thực lực còn mạnh hơn trước, không khoa trương khi nói, một quyền cũng đánh bay thằng nhà quê như mày rồi”.
Mấy tên trong khu ghế lô tựa hồ vô cùng tin tưởng Bạch Trạch.
Bạch Trạch lúc này khẽ nhúc nhích, hai chân giẫm trên đất, một cỗ lực đạo, toàn người liền xuất hiện trước mặt Lưu Minh, nắm đấm trong tay giống giao long rời bến, trực tiếp tấn công Lưu Minh.
Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, đồng thời cũng ra đòn, hai nắm đấm đối diện nhau, Lưu Minh phản đòn trực tiếp đánh Bạch Trạch lui về phía sau mấy bước.
Thấy một màn này, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, căn bản không thể ngờ được một tên nhà quê có thể đánh cho Bạch Trạch lừng danh phải loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Vừa rồi chắc chắn là Bạch Trạch khinh địch cho nên mới rơi vào thế cục như vậy.
Đúng!
Chắc chắn là như vậy!
“Không hổ danh thằng nhà quê, thực sự có chút sức mạnh đấy!”
Trên mặt Bạch Trạch không lộ ra tia khác thường, khẽ lắc lắc tay, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.
Chỉ có điều trong lòng không còn bình tĩnh được nữa, không ngờ tên đó nhìn qua dáng vẻ quê mùa vậy mà lại có thân thủ lợi hại vậy, vừa rồi một đòn kia của hắn ta với người luyện võ tầm trung căn bản không thể đỡ được, không ngờ tên đó lại nhẹ nhàng hóa giải, hơn nữa còn chiếm lại thế thượng phong.
“Lần này, mày nên cẩn thận, tao sẽ dùng võ công chính thống để đấu”.
Bạch Trạch siết chặt tay sau, tiếp đó làm ra một tư thế đứng tấn vững vàng.
Lưu Minh không buồn để ý đến Bạch Trạch mà đỡ Mạc Liên Y lên ghế sofa, cởi bỏ dây trói cho cô ta, vẻ mặt hối hận nhìn Mạc Liên Y nói: “Thực sự xin lỗi Liên Y, là tôi sai, không nên chọc giận cô để cô một mình ra ngoài”.
Mạc Liên Y bĩu môi, không buồn để ý đến Lưu Minh.
Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy rất ấm áp, đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông điên cuồng vì mình như vậy.
“Thằng nhà quê, mày lại dám coi thường tao?”
Bạch Trạch vô cùng tức giận nhìn Lưu Minh, từ lúc hắn ta luyện võ tới nay, đây là lần đầu tiên có người khinh thường mình như vậy.
“Nghĩ nhiều rồi, tao không coi thường mày”.