Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Mạch đập ổn định mạnh mẽ, nhịp tim bình thường ổn định, theo lý mà nói cơ thể cô không có bệnh gì mới phải, tôi cũng không biết những đốm này sao lại xuất hiện trên người cô”.  

 

Ông Lâm nhíu mày, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu. Từ mấy ngày trước gặp được Lưu Minh trên máy bay, ông ta cảm thấy mấy chục năm học y của mình giống như trò đùa trẻ con vậy, gặp phải một số vấn đề khó hoàn toàn không biết phải làm sao.  

 

“Thế này thì sao cháu ra đường gặp người khác được?”  

 

Liễu Băng Thanh sầu não.  

 

“Tôi không có cách không có nghĩa người khác cũng không có. Tôi quen một vị cao nhân, không chừng cậu ấy có thể giúp cô”.  

 

Ông Lâm cầm ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói.  

 

“Cao nhân, là ai?”  

 

“Là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, họ tên cụ thể thì tôi cũng không dám hỏi!”  

 

“Cao nhân hơn hai mươi tuổi, không phải là một kẻ lừa đảo đấy chứ?”  

 

Liễu Băng Thanh nhíu mày, có chút không dám tin câu nói này lại được ông Lâm nói ra.  

 

“Haizz, Băng Thanh à, cô phải biết rằng trên thế giới này có rất nhiều người tài giỏi, tôi đã tận mắt chứng kiến y thuật của tiểu thần y đó, thật sự rất thần kỳ!”  

 

Nhớ tới Lưu Minh, bây giờ ông Lâm vẫn vô cùng khâm phục.  

 

“Ông Lâm, tiểu thần y đó thật sự thần kỳ vậy sao?”  

 

Trên khắp Đường Hải, người trẻ tuổi có thể khiến ông Lâm tán thưởng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên Liễu Băng Thanh rất tò mò rốt cuộc tiểu thần y đó là ai.  

 

“Đương nhiên!”  

 

Ông Lâm gật đầu, kể lại những gì mình đã trải qua trên máy bay, kể xong còn tỏ vẻ ước ao: “Tiếc là tôi già rồi, nếu không tôi chắc chắn sẽ bái cậu ấy làm thầy. Nhưng may là tôi có một đứa cháu gái giỏi giang, đợi vài ngày nữa Thu Vũ về, tôi nhất định sẽ dẫn nó đi gặp tiểu thần y!”  

 

“Sao nói một hồi nghe như sắp xem mắt vậy?”  

 

Liễu Băng Thanh nghẹn lời.  

 

Nhưng người mà ông Lâm nhắc tới sao nghe giống như một kẻ vô liêm sỉ thế chứ?  

 

“Tiểu thần y người ta có thể xem trọng Thu Vũ là phúc tám đời của Thu Vũ nhà chúng tôi, chỉ sợ con bé Thu Vũ không có phúc phận đó!”  

 

Ông Lâm cảm khái.  

 

“Ông Lâm, ông có thể cho cháu cách liên lạc với tiểu thần y đó không?”  

 

Liễu Băng Thanh không nhịn được hỏi.  

 

Ông Lâm gật đầu, gửi danh thiếp cho Liễu Băng Thanh qua tin nhắn.  

 

Liễu Băng Thanh mở ra xem: “Đây… đây không phải tên khốn Lưu Minh sao?”  

 

Không thể không nói, cách điều khiển Phaeton và máy cày vẫn có chút khác nhau, Lưu Minh mày mò một lúc lâu mới miễn cưỡng lái được xe đi.  



Anh xem đồng hồ thì phát hiện vẫn còn sớm, thế là đi đến trung tâm thương mại ở gần đó mua một số đồ bổ, sau đó lái xe đến nhà dì. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK