“Thằng nhãi kia hình như có chút bối cảnh, không dễ đối phó đâu!”
“Ha ha, chỉ cần hắn ở Đường Hải, mặc kệ bối cảnh gì cũng vô ích thôi!”
Bạch Vấn Thiên nói.
Quả thật Bạch Vấn Thiên có sức mạnh nói như vậy, võ quán Bạch Môn trải rộng khắp toàn bộ Đường Hải, vô số đệ tử, có côn đồ kim bài dưới tay rất nhiều đại ca, đều là từ võ quán bọn họ dạy dỗ.
Cho dù người bình thường có tiền có thế lực, sao có thể là đối thủ của võ giả, đây cũng là lý do vì sao Bạch Trạch có thể xếp hàng đầu trong tứ thiếu Đường Hải.
Nói không khoa trương, Bạch Vấn Thiên chính là chúa đất của toàn bộ Đường Hải.
Buổi trưa ăn một bữa ở phòng ăn bệnh viện, Lưu Minh cũng không lãng phí thời gian buổi chiều, anh trực tiếp đưa Diệp Khuynh Thành đến rừng cây nhỏ.
Bây giờ thực lực của mấy con quỷ hồn đã đề thăng, đặc biệt là Như Hoa và Như Phong, anh tin rằng qua hai ngày là có thể hiện hình.
Bây giờ anh Hạo tràn đầy vui vẻ, vốn dĩ gã ta chỉ muốn lăn lộn bên phía Nam Hồ, không ngờ Lưu Minh vung tay một cái liền cắt một vùng rộng lớn của thành phố Đông cho gã ta, bây giờ gã ta cũng là một nhân vật có máu mặt. Không còn là tên lưu manh ức hiếp người già dọa dẫm trẻ nhỏ sống qua ngày nữa.
Mặc dù anh Hạo rất đắc ý, nhưng mỗi buổi chiều gã ta đều sẽ canh giữ bên rừng cây nhỏ.
Vừa nhìn thấy Lưu Minh, anh Hạo lập tức chạy như điên tới nghênh đón.
Con người Lưu Minh không hề có dáng vẻ kiêu ngạo gì, sau khi nói chuyện vài câu với anh Hạo, anh liền đi vào rừng cây nhỏ, thả bảy con quỷ nô ra rồi ngồi trên băng ghế dài nói chuyện phiếm với Diệp Khuynh Thành.
“Lưu Minh, bọn họ thật sự là quỷ sao?”
Diệp Khuynh Thành nhìn mấy con quỷ hồn chỉ có thể hiện hình, cô ta không nhịn được hỏi.
“Ừ!”
Lưu Minh gật đầu, ừ một tiếng: “Thật ra thì bọn họ bây giờ cũng không khác con người là bao!”
“Mấy con quỷ hồn này hình như không hề dọa người giống như trong tưởng tượng”.
“Thật ra thì quỷ và người giống nhau, cũng phân ra tốt xấu. Có lúc con người nhân tính còn không bằng quỷ. Trên đời này điều đáng sợ nhất không phải quỷ thần, mà là lòng người!”
Lưu Minh cười nói.
“Bọn họ thật sự có thể bảo vệ tôi sao?”
“Đương nhiên, người lợi hại nhất ở đây chính là cô ta, nói thật thì chưa chắc tôi đã là đối thủ của cô ta đâu!”
Lưu Minh chỉ vào Linh Nhi nói.
Lưu Minh vẫn vô cùng tự tin với quỷ nô của mình.
Thông qua tiếp xúc một buổi chiều. Diệp Khuynh Thành cũng không hề sợ đám Sương Nhi, có lúc sẽ rất tò mò nói mấy câu với các cô.
“Hay là anh đưa tôi về nhà trước đi, để bọn họ bảo vệ tôi là được!”
Diệp Khuynh Thành mím môi nói. Cô ta biết tối nay Lưu Minh phải đi cùng Mạc Liên Y về nhà, người ta đi tham gia bữa cơm gia đình đó, nếu mình mặt dày đi theo thì sẽ rất ngại.