Mục lục
Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy tất cả mọi người đều quỳ xuống, cuối cùng anh hài lòng gật đầu, từ từ đi đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ, từ trên cao nhìn hắn ta.  

 

“Rốt cuộc mày muốn làm gì?”  

 

Nhìn Lưu Minh lại cầm ly rượu lên, trong lòng Trịnh Dương Vĩ kinh hãi.  

 

“Tao không muốn làm gì cả, chỉ là tao muốn mày biết kết cục khi mày chọc phải tao!”  

 

Lưu Minh u ám nói, sau đó đổ toàn bộ sâm banh trong ly vào đầu Trịnh Dương Vĩ.  

 

“Mày, mày, mày dám làm nhục tao!”  

 

Cưỡng ép mình quỳ xuống, sau đó còn dùng rượu vang tưới vào đầu mình, quả thật là nhục nhã mà, Trịnh Dương Vĩ giận đến mức nói chuyện cũng có chút không lanh lẹ.  

 

“Bây giờ không giết mày đã xem như lợi cho mày lắm rồi!”  

 

Nói xong, Lưu Minh đập ly không rượu vào trán Trịnh Dương Vĩ.  

 

“Đúng là độc ác quá đi, quả thật là không cho người ta chút mặt mũi gì cả!”  

 

“Đúng vậy, lần này nhất định là Trịnh Dương Vĩ mặt mày vàng vọt rồi!”  

 

“Tên nhãi này rốt cuộc là ai?”  

 

Bây giờ mọi người có mặt ở đây nhìn ánh mắt của Lưu Minh đều có chút sợ hãi.  

 

“Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, heo tinh mắt không giả bộ uy hiếp, các người nhớ cho tôi, người ở đây có một người tính một người, tôi mặc kệ các người là ai, thân phận thế nào, về sau tốt nhất đừng chọc vào tôi, bằng không sẽ chẳng đơn giản như vậy đâu!”  

 

Lưu Minh quét mắt nhìn đám người có mặt ở đây, anh lạnh lùng nói.  

 

Anh xuống núi sống, chứ không phải xuống núi đập con ruồi, hôm nay thứ muốn làm chính là giết một người răn trăm người, tránh cho mấy tên cậu cạ đáng ghét kia tìm đến mình gây phiền toái.  

 

Nếu có thứ gì không có mắt dám đạp phân lên đầu mình, vậy thì cái danh thiên sư kia của mình không phải làm không công đâu!  

 

“Chu choa, khí phách quá, đàn ông tốt mà, nhất định chính là anh hùng siêu cấp trong lòng tôi!”  

 

“Muốn sinh con với anh ấy quá!”  

 

“Đẹp trai thật!”  

 

Phan Cẩn Tịch và rất nhiều cô gái ở đây đều như vậy, mặt đầy sùng bái nhìn Lưu Minh.  

 

Vương Hiểu Nguyệt cũng không nói lời nào, theo như hắn ta thấy Lưu Minh chính là một tên lỗ mãng, làm nhục Trịnh Dương Vĩ trước mặt nhiều người như vậy, đây chẳng phải đánh vào mặt Trịnh Tịch và Triệu Bân sao? Hai người kia liệu có thể bỏ qua cho anh?  

 

Nhất định anh sẽ phải trả giá thật lớn cho sự lỗ mãng ngày hôm nay của mình.  

 

“Chàng thanh niên à, cậu nói chuyện thật ngông cuồng, Trịnh mỗ tôi lăn lộn hai giới hắc bạch ở Đường Hải lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có chàng thanh niên phách lối như vậy!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK