Lưu Minh lắc đầu như lắc trống, tỏ thái độ đánh chết cũng không xuống xe.
“Phối hợp với cảnh sát nhân dân là nghĩa vụ phải làm của mỗi công dân”.
Nữ cảnh sát lạnh mặt nói, sau đó lấy ra điện thoại của mình huơ lắc trước mặt Lưu Minh: “Anh nói xem có đúng không?”
“Vậy cô phải nói trước với tôi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì đi!”
Lưu Minh bất đắc dĩ xuống xe, dù sao điểm yếu của mình còn nằm trong tay người ta cơ.
“Đây là cơ mật”.
“Vậy ai tìm tôi?”
“Không thể nói!”
Nữ cảnh sát lạnh lùng không nói ra một chữ.
Khiến trong lòng Lưu Minh hoang mang, bảo Mạc Liên Y ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, sau đó ngoan ngoãn đi theo phía sau nữ cảnh sát.
Sau khi lên xe, Liễu Băng Thanh lái xe đi mà không nói một tiếng, bầu không khí nghiêm túc, khiến trong lòng Lưu Minh không tự tin.
“Vậy, này, chị cảnh sát, cô có thể nói với tôi tại sao các cô tìm tôi không? Tôi không đánh nhau ẩu đả, không vi phạm pháp luật”.
Lưu Minh nhìn khuôn mặt lạnh như băng đó, cẩn thận dè dặt hỏi.
“Đợi đến nơi thì anh sẽ biết”.
Nói xong câu này, Liễu Băng Thanh tỏ vẻ mặt nghiêm túc, bất luận Lưu Minh hỏi cô ta điều gì, cô ta cũng không nói.
Lưu Minh cũng chẳng chuốc vạ vào thân, mà châm điếu thuốc, dựa cửa kính hút.
Chiếc xe rẽ đông rẽ tây trên đường lớn, rất nhanh đã đến đồn cảnh sát.
Nói thật, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Lưu Minh đến nơi này.
“Theo tôi vào đi!”
Liễu Băng Thanh ném lại một câu xong, bèn một mình đi về phía trước.
Lưu Minh chỉ đành ngoan ngoãn đi theo phía sau mông không ngừng lắc qua lắc lại của nữ cảnh sát.
Sau đó nữ cảnh sát dẫn Lưu Minh vào trong một văn phòng, bài trí trong văn phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn, hai chiếc ghế, một người đàn ông trông khoảng gần ba mươi tuổi mỉm cười ngồi đối diện bàn làm việc, nhìn thấy Lưu Minh đi vào, vô cùng khách sáo đứng lên từ ghế, và nắm tay anh: “Xin chào, anh Lưu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Anh là ai?”
Lưu Minh cau mày hỏi, tuy anh không biết rõ rốt cuộc người đàn ông trước mặt này là ai, nhưng người đàn ông này khiến anh có cảm giác thâm sâu khó lường, anh dám khẳng định người đàn ông trước mặt này có thực lực vô cùng đáng sợ, thậm chí mình không phải là đối thủ của anh ta.
“Tôi là Hứa Kính Chi, là đội trưởng của tiểu đội Thanh Long!”
Người đàn ông mỉm cười nói.
Nghe thấy lời của Hứa Kính Chi, Lưu Minh kinh hãi trong lòng, anh không ngờ người trông có vẻ không lớn hơn anh mấy tuổi trước mặt này lại là đội trưởng của Thanh Long.
Tứ Linh của trời đất, bảo vệ bốn phương