Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Văn Hạo chầm chậm nghe điện thoại, thâm trầm hỏi: “Vô Địch, muộn như vậy rồi, còn gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì sao?”

Đầu dây bên kia, trầm lặng rất lâu, em trai Vô Địch mới khàn giọng cất lời: “Anh, giúp em”.

Vương Vô Địch chỉ nhả ra ba chữ, nhưng, lại như mang một cỗ sát khí chưa từng có!!

Một giây này, Vương Văn Hạo đóng băng rồi! Vị em trai này của mình, thế mà lại, thế mà lại mở miệng xin mình?!!

“Xảy ra chuyện gì?” Vương Văn Hạo trịnh trọng hỏi, có thể khiến em trai tự mình gọi điện đến cầu cứu mình, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi,!

“Em, bị thương nằm viện rồi.” giọng Vương Vô Địch khàn khàn chần chừ, chần chừ nói.

“Cái gì?!” Vương Văn Hạo nghe thấy lời nói của em trai trong điện thoại, cả người mãnh liệt đứng dậy khỏi ghế trong phòng làm việc!

“Ai động vào em?” Khí thế cả người Vương Văn Hạo biến đổi, cái khí thế nho nhã chớp mắt tiêu biến, thay vào đó là lạnh lùng sát khí!! Nhà họ Vương anh, sừng sững vững chắc! Chưa từng có người, dám động vào em trai của anh! Đây, đây là uy danh của Nhà họ Vương! Là nền móng của Nhà họ Vương!!

Mà lúc này, là đứa em thứ hai kế vị của Nhà họ Vương trong tương lai, Vương Vô Địch, lại bị kẻ khác làm trọng thương phải nhập viện?! Đây, căn bản chính là khiêu chiến với quyền uy của Nhà họ Vương, khiêu chiến với tôn nghiêm của Nhà họ Vương!!

Đầu bên kia, Vương Vô Địch giọng khàn khàn mang theo sát khí nói: “Nhĩ Đông Trần, Trần Xuân Độ, ”

Xoẹt! Nghe thấy cái tên này, Vương Văn Hạo mặt biến sắc! Ánh mắt anh ta xoẹt qua vô số phức tạp!

“Anh, em cầu xin anh, giúp em điều động thế lực gia tộc Yên Kinh, em phải khiến tên Trần Xuân Độ, chết.” Giọng nói của Vương Vô Địch rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người khác lạnh đến run người! Vị nhị công tử của Nhà họ Vương này, là cỗ máy giết người triệt để!

Vương Văn Hạo trầm mặc, cảm xúc trong ánh mắt không ngừng biến đổi, anh ta đang suy xét! Chuyện này, khiến anh ta không có cách nào định đoạt được!

“Anh, em chưa từng cầu xin anh, chỉ duy nhất lần này, anh nhất định phải giúp em”. Trong giọng nói của Vương Vô Địch mang theo cái lạnh thấu xương!

Vương Văn Hạo trầm mặc rất lâu, mới chầm chậm mở miệng: “Trần Xuân Độ người này, anh điều tra qua tất cả hồ sơ tư liệu, không điều tra ra được bất cứ tin gì của anh ta, thân phận của anh ta, có khả năng là giả, trong thời khắc quan trọng này, sự việc trọng đại, gia tộc tạm thời, không thể ra tay”.

"Anh...!" Giọng của Vương Vô Địch mang ý cầu khẩn chưa từng có! Cả đời anh ta luôn sống vô cùng kiêu ngạo, chưa bao giờ phải đi cầu xin anh trai... nhưng hôm nay, anh ta không còn cách nào khác!

"Vô Địch... không được hấp tấp... bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm... tất cả các thế lực đều hướng mắt quan sát chúng ta, nếu xảy ra sai sót vào lúc này, mọi thứ... sẽ đều bị hủy hoại." Vương Văn Hạo chậm rãi khuyên nhủ.

Vương Vô Địch ở đầu dây bên kia không nói gì... nhưng vẫn có thể nghe được tiếng thở gấp gáp, nặng nề... anh ta đang cố đè nén cơn tức trong người... Anh ta đường đường là người nhà họ Vương... vậy mà hôm nay lại bị đánh trọng thương phải nhập viện... chuyện này... chính là nỗi nhục lớn nhất trong đời anh ta!

"Vô Địch... đôi khi... để đối phó với một người... không cần dùng tay của chính mình." Anh trai Vương Văn Hạo đột nhiên thay đổi giọng điệu, thâm thúy nói.

Gì cơ? Nghe được lời của anh trai, hô hấp của Vương Vô Địch càng trở nên gấp gáp! Anh trai... rốt cuộc cũng chịu giúp đỡ anh ta! Người anh trai này là một nhân vật lớn ở thủ đô, một người ngang ngược có dã tâm! Chỉ cần anh trai anh ta muốn đối phó với ai... người đó... chắc chắn không thể thoát được!

"Anh, anh có biện pháp gì sao? Cái người tên Trần Xuân Độ kia... em nhất định phải giết chết nó!" Giọng nói của Vương Vô Địch trong điện thoại vô cùng nghiêm túc.

"Mượn dao giết người." Vương Văn Hạo bình bĩnh nói.

"Mượn dao?" Vương Vô Địch nghi ngờ hỏi: “Anh, mượn dao của ai?"

"Dĩ nhiên là phải mượn một con dao thật sắc bén." Ánh mắt của Vương Văn Hạo ngưng tụ nơi khung dây vàng, anh ta thâm thúy nói: "Nhà họ Tần ở Yên Kinh."

"Nhà họ Tần... ở Yên Kinh?" Vương Vô Địch nghe xong, đầu tiên rất kinh ngạc, nhà họ Tần... anh trai muốn mượn dao nhà họ Tần? Nhà họ Tần ở Yên Kinh chính là một đại gia tộc có thế lực...! Dao nhà họ Tần, làm cách nào để mượn được?

"Anh trai... nhà họ Tần này... quyền thế quá lớn... dao của họ, chúng ta có mượn được không?" Vương Vô Địch hơi kinh hãi hỏi.

"Cô ba nhà họ Tần, Tần Dương... chẳng phải đang trốn ở thành phố T sao? Người nhà họ Tần hình như vẫn chưa tìm ra manh mối của cô ta... chúng ta sẽ mượn dao của cô ba nhà họ Tần để giết Trần Xuân Độ!" Vương Văn Hạo chậm rãi nói.

Nghe thấy anh trai nói vậy, ánh mắt của Vương Vô Địch đột nhiên ngưng tụ! Một cỗ sát khí lan tràn trong nháy mắt! Mượn dao nhà họ Tần... giết Trần Xuân Độ? Dao của nhà họ Tần...! Một khi con dao của nhà họ Tần chém tới... Trần Xuân Độ kia... cho dù là người trời cũng không cách nào sống sót!

"Anh trai... sau khi giết được Trần Xuân Độ... em nhất định sẽ dâng lên trăm vò rượu nữ nhi hồng, đích thân kính anh!" Giọng nói của Vương Vô Địch vang vang, trầm đục, hơn nữa còn mang theo sự háo hức! Hôm nay, anh trai anh ta tự tay thiết kế... mượn một con dao lớn như vậy... Trần Xuân Độ kia chết chắc rồi!

Khóe miệng Vương Văn Hạo nhếch lên một đường cong: "Anh em trong nhà không cần khách sáo như vậy."

Sau khi cúp điện thoại của em trai, Vương Văn Hạo chậm rãi ngồi xuống ghế... Anh ta đưa tay lên, từ từ tháo chiếc kính gọng bạc trên sống mũi ra... vừa tháo mắt kính xuống... khí thế trên người anh ta... lập tức thay đổi... một hơi thở ngạo nghễ bộc phát trong nháy mắt...! Vị vương gia, đứa con của trời, Vương Văn Hạo... chuẩn bị xuất thế!

Vương Văn Hạo nhặt chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc lên... đây là mạng điện thoại được mã hóa đặc biệt, trang bị riêng cho các cơ quan chính phủ...

Anh ta chậm rãi bấm một dãy số có bốn chữ số.

"Giúp tôi bí mật truyền tin cho nhà họ Tần.... phải thật bí mật... đừng để liên lụy đến nhà họ tôi..."

...

Màn đêm thăm thẳm dần dần mờ đi... một màu trắng bạc từ từ xuất hiện ở đằng đông.

Sáng sớm thủ đô, trời còn chưa sáng rõ, thời tiết đã trở nên ấm áp...

Cùng lúc đó, một tin tức bí ẩn... đang từ từ lan truyền qua các kênh mã hóa đặc biệt...

Một tin tức vô tình bị lộ... sau đó được truyền đến một cấp độ cao hơn... tiếp đó... tin tức kia đi thẳng đến nơi được nhắm mục tiêu... nhà họ Tần!

Bên trong một con hẻm cổ ở thủ đô, có một tòa nhà tứ hợp viện cổ rất lớn, cả khu nhà đều nằm trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của thủ đô... Từng khoảng sân, từng con hẻm cổ... đều là biểu tượng lịch sử của thủ đô, tượng trưng cho những thăng trầm, biến động trong suốt mấy trăm năm qua.

Ngôi nhà tứ hợp viện cổ kính, khổng lồ này là khu vực nòng cốt của toàn bộ khu bảo tồn đặc biệt... nơi đây... không chỉ đơn giản là khu bảo tồn đặc biệt... mà dường như đã trở thành khu vực cấm!

Trong bán kính hàng chục dặm xung quanh ngôi nhà tứ hợp viện cổ này... đều là quân lính, canh phòng nghiêm ngặt... nhưng ngôi nhà lại trông khá đơn sơ, cũ kỹ...

Cổng của ngôi nhà tứ hợp viện sơn son thếp vàng, đã lâu năm, nước sơn tuy chưa bong tróc nhưng đã phai màu... Trên tấm biển phía trên cổng có khắc hai chữ, nét bút rồng bay phượng múa: Tần gia.

Trong tứ hợp viện, lão tổ Tần Thành đang ngồi trên ghế thái sư, tuy tuổi tác đã cao, đầu đã bạc... nhưng những nếp nhăn trên gương mặt vẫn không che giấu được khí chất quật cường của ông ta. Lão tổ nhà họ Tần, người đứng đầu nhà họ Tần, dường như chính là nhân chứng cho sự thay đổi của cả một thời đại... Dù cho năm tháng có che đậy thế nào cũng không thể xóa mờ đi hơi thở kiêu hùng, cường thế của ông ta!

Ba người con trai của Tần Thành đang đứng ở một bên, hiện tại đã hơn năm mươi tuổi, đều đã làm cha... Ba người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trong bộ quân phục cấp sĩ quan, điểm khác biệt duy nhất là kích thước cầu vai của ba người đàn ông.

Đây là một gia đình nhà binh chính tông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK