Hai nhân viên cảnh sát sững sờ, nhìn về phía người thanh niên, nhất thời trong lòng tăng thêm mấy phần bực bội
“Ngay cả cậu là ai còn không nói mà còn muốn xông vào?” Nhân viên cảnh sát lạnh lùng vung lên cây dùi cui điện trong tay.
Đột nhiên, hai con ngươi của người thanh niên bỗng co rụt lại, bắn ra một cái nhìn ác liệt!
Ngay sau đó, anh ta ra tay nhanh như chớp! Thoắt cái hướng về phía cây dùi cui điện trong tay nhân viên cảnh sát.
Lúc này, cây dùi cui điện trong tay nhân viên cảnh sát đang bị một luồng sấm sét khiến người ta kinh ngạc vờn quanh, từng dòng điện đi dọc khắp dùi cui điện phát ra âm thanh lốp bốp khiến cho tâm trạng người ta run sợ!
Vẻ mặt của người nhân viên cảnh sát kia biến đổi, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng người thanh niên lại ra tay nhanh đến như vậy!
Tốc độ của người thanh niên quá nhanh, trong nháy mắt liền cầm lấy cái dùi cui điện kia!
Hai nhân viên cảnh sát giật mình, vẻ mặt kinh hãi! Một nhân viên cảnh sát khác kịp thời kịp phản ứng, thoắt một cái rút ra dùi cui điện, đâm đến bên hông người thanh niên!
Thân thể người thanh niên lách một cái, nắm dùi cui điện trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
Một giây sau, nhân viên cảnh sát bị đánh ngã lảo đảo, đặt mông ngồi xuống ghế cách đó không xa, miệng mở lớn thở dốc, vẻ mặt sợ hãi nhìn người thanh niên cầm dùi cui điện trong tay!
Ánh mắt của anh ta hết sức chấn động, anh ta hoàn toàn không ngờ, thế mà người thanh niên có thể dùng tay không để cầm cây dùi cui điện này...... Nếu là người bình thường thì đã sớm bị điện giật run rẩy rồi, mà người thanh niên này lại giống như không hề có việc gì vậy.
Người thanh niên cầm dùi cui điện, ánh mắt lạnh nhạt, đột nhiên anh dùng sức, gân xanh trên hai tay nổi lên dữ tợn đáng sợ!
Bên trong ánh mắt lạnh nhạt của người thanh niên đột nhiên có thêm một phần tàn bạo...... Cây dùi cui điện trong tay anh ta thế mà lại bị bẻ thành hai mảnh!
“Chuyện này không thể nào!”
Hai người thanh niên kia kinh ngạc lên tiếng, đầu óc trống rỗng, hô hấp dồn dập, rất lâu cũng không phản ứng được!
Người thanh niên lại vô cùng bình tĩnh, anh đứng ở nơi đó, khinh thường nhìn lướt qua cây dùi cui điện bị bẻ làm hai ở trong tay...... Chuyện này so với lúc anh huấn luyện điện áp cực hạn, quả thực chỉ là trò gãy ngứa của trẻ con!
Thân thể của anh đã sớm bị huấn luyện ma quỷ kia khiến cho nâng cao khả năng kháng điện rồi, vết chai trên người anh có thể triệt tiêu dòng điện cao thế kinh khủng!
Cái dùi cui điện này với người bình thường có thể ví như ma quỷ đòi mạng, thậm chí chỉ làm thanh niên cảm nhận được đôi chút nhoi nhói!
Bên trong vẻ mặt sợ hãi mơ màng của hai nhân viên cảnh sát, người thanh niên ném đi cây dùi cui điện cảnh sát đã gãy làm hai, quay người, đi vào trong cục cảnh sát.....
Cuối cùng, hai nhân viên cảnh sát cũng không còn cản người thanh niên lại nữa, bọn họ nhìn nhau rồi nhìn cây dùi cui điện bị bẻ làm hai kia, ánh mắt phức tạp, tràn ngập vẻ khó tin!. truyện ngôn tình
Đây, cuối cùng có còn là người không? Đây mẹ nó là quái vật có thể tự cách điện à!
Rầm!
Người thanh niên dùng một cước đá văn cánh cửa của văn phòng cục trưởng, trông thấy vẻ mặt lờ mờ ngạc nhiên của cục trưởng.
“Cậu là ai!” Cục trưởng cảnh giác nhìn về phía thanh niên, tràn đầy vẻ đề phòng.
Tay của ông ta, đã đặt ở trên súng lục ở bên hông, chỉ cần người thanh niên có ý đồ tổn thương ông ta, ông ta sẽ không chút do dự rút súng khai hỏa!
Bước chân của người thanh niên chậm lại, đôi giày da trâu được đặt làm riêng ở trên chân dưới sự phản chiếu của ánh đèn, tỏa ra một ánh sáng rực rỡ.
Tiếng giày da va đập với sàn nhà vô cùng thanh thúy, làm lòng cục trưởng càng căng thẳng hơn.
“Tôi đến để nộp tiền bảo lãnh cho một người.” Người thanh niên đi đến trước mặt cục trưởng, đột nhiên, cục trưởng bỗng rút súng, nhắm ngay người thanh niên.
Sau khi người thanh niên hơi ngớ ra, cười nói: “Đừng chống cự nữa, để xuống đi, thứ này...... Đối với người như tôi vô dụng thôi.”
Tim cục trưởng run lên, người thanh niên quá mức bình tĩnh, thậm chí còn vô cùng tiêu sái mà nhấc chân gác lên bàn công tác!
“Cậu, đến cuối cùng là ai, vì sao lại đột nhập vào phòng làm việc của tôi.” Cục trưởng trầm giọng hỏi.
Người thanh niên mỉm cười: “Cấp dưới của ông hơi không hiểu quy củ, nên tôi giúp ông dạy dỗ bọn họ một chút rồi, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Trong lòng cục trưởng chấn động, lời này của người thanh niên hiển nhiên là đang cảnh cáo ông ta...... Đám người bên ngoài kia, tất cả đều bị người thanh niên thu thập!
“Trước đó, người cấp dưới kia của ông cứ không cho tôi gặp ông, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể ra hạ sách này thôi.” Rất nhanh, người thanh niên đã khôi phục vẻ nho nhã lễ độ: “Tạm thời quấy rầy, xin thông cảm.”
Cục trưởng không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên, ý đề phòng bên trong ánh mắt vẫn chưa hề tan đi.
Mà người thanh niên lại móc ra một hộp xì gà từ bên trong bộ âu phục cao cấp của mình, đặt trên bàn, sau khi rút ra một điếu xì gà, liền đẩy đến phía cục trưởng: “Làm một điếu đi?”
Cục trưởng nhìn lướt qua, ánh mắt biến hóa, nâng cái hộp xì gà tinh xảo kia lên, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ ngửi.
Một mùi hương thơm ngào ngạt lạ lẫm của cây mộc hương với mùi của xì gà hòa trộn lại, bay vào trong mũi cục trưởng.
Vẻ mặt cục trưởng lộ rõ vẻ cảm động: “Hộp xì gà này......”
“Hộp làm bằng gỗ cao cấp xuất xứ từ Cuba không chỉ bảo quản điếu xì gà mà còn làm cho điếu xì gà ngon hơn.” Người thanh niên châm lửa, chậm rãi hút một hơi, phun ra làn khói mỏng.
Cục trưởng nhìn về phía người thanh niên, vẻ không vui đã biến mất, ngược lại nhiều thêm mấy phần cung kính. Động tác vừa rồi của người thanh niên này, đã là ám hiệu rõ ràng nhất, hộp xì gà này đủ để chứng minh thân phận bất phàm của người thanh niên.
“Tôi muốn đón người ở chỗ ông.”
“Ai?” Sau khi cục trưởng châm điếu xì gà, hút một hơi, bất mãn đối với người thanh niên đã nhanh chóng ít đi.
Đối với đàn ông mà nói, khói với rượu là thứ tốt nhất để hóa giải hiềm khích lúc trước.
“Một người tối hôm qua vừa bị nhốt vào.” Người thanh niên mỉm cười: “Trần Xuân Độ.”
Cục trưởng nhíu mày lại, sau khi ông ta hít vài hơi xì gà, chép chép miệng: “Chuyện này, chỉ e rằng hơi khó......”
“Chuyện này đối với cục trưởng như ông mà nói, chỉ một cú điện thoại thôi, khó ở đâu chứ?” Người thanh niên cười nhạt một tiếng, đẩy hộp xì gà trên bàn đến: “Một chút thành ý, mong rằng không chê.”
“Không thể.” Lòng cục trưởng run lên...... Lúc xì gà vào miệng, ông ta đã đoán được những điếu xì gà này vô cùng quý giá, mà nguyên nhân người thanh niên này muốn tặng nguyên hộp xì gà cho ông ta...... Đây tương đương với mấy trăm triệu đó!”
“Tôi chỉ muốn biết là khó ở đâu thôi?” Người thanh niên hỏi.
Cục trưởng than nhẹ một tiếng, nói: “Không chỉ mình cậu muốn người...... Người này là người trong tay nhà họ Hoàng thành phố T, tôi chỉ trông coi thay thôi......”
“Tôi sợ là tôi không có quyền hạn đó......” Cục trưởng yếu ớt nói.
“Ha ha ha......” Đột nhiên, người thanh niên cười ha ha, khiến cho cục trưởng ngây ngẩn cả người và nhìn về phía cậu ta.
“Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì khó xử lý, đây có con mẹ gì mà phiền chứ, quyền hạn mà thôi......” Người thanh niên nhàn nhạt mở miệng: “Ông cứ việc đưa người cho tôi, quyền hạn của tôi là thứ mà ông không cách nào tưởng tượng đâu.”
Cục trưởng đang hút xì gà, nuốt mây nhả khói, nghe được người thanh niên nói kiểu này, lập tức ngây ngẩn cả người, ngưng lại kịch liệt ho khan, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía người thanh niên: “Chỉ bằng cậu?”
Thoạt đầu người thanh niên ra tay hào phóng, cục trưởng cho là cậu ta là một con em nhà giàu, kết quả bây giờ lại là phú nhị đại, lại hiên ngang tuyên bố quyền hạn của mình còn cao hơn so với nhà họ Hoàng!
Chuyện này làm sao có thể chứ, người thanh niên còn trẻ như vậy, tuyệt đối không có khả năng có được quyền hạn cao như vậy!
Đương nhiên là cục trưởng không tin rồi, mà người thanh niên cũng không vội, nhàn nhạt mở miệng: “Lát nữa ông sẽ biết thôi.”
Hai chân người thanh niên đặt lên bàn làm việc, hai người hút xì gà trong làn khói vấn vít một lúc, điện thoại trên bàn làm việc màu đen lại vang lên một lần nữa.
Cục trưởng bấm, bên kia đầu điện thoại bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm nghị thâm thúy: “Tôi là phó phòng sở cảnh sát Yên Kinh, bây giờ tôi lệnh cho ông lập tức thả người!”
Vẻ mặt cục trưởng đờ ra, nghe được giọng nói bên kia đầu điện thoại, thậm chí cảm thấy đây không phải là sự thật.
Đầu óc ông ta vù vù...... Ông ta không ngờ, vậy mà Trần Xuân Độ lại khiến cho phía Yên Kinh ra mặt bảo đảm!
Thân thể của cục trưởng run rẩy, đột nhiên, ông ta đảo mắt, rơi vào trên người người thanh niên mang vẻ mặt lạnh nhạt.
“Là cậu!” Cục trưởng lập tức phản ứng lại, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc...... Ông ta bị sợ hãi đến trợn mắt hốc mồm!
Làm thế nào ông ta cũng không ngờ thế mà người thanh niên này thật sự làm được, cậu ta thật sự có quyền hạn cao như vậy!
“Phó phòng sở cảnh sát tỉnh...... Người này, là nhà họ Hoàng thành phố T......” Cục trưởng cẩn thận từng li từng tí mở miệng, lời ông ta còn chưa hết liền bị người thô bạo bên kia đầu điện thoại ngắt lời: “Tôi mặc kệ người này có quan hệ gì với nhà họ Hoàng thành phố T, bây giờ ông phải lập tức thả người...... Ông đã gây ra đại họa cho tôi rồi!”
Lúc này, trong một căn phòng ở Yên Kinh xa xôi, một người đàn ông trung niên trên người mặt đồng phục cảnh sát mắng xong thì ngồi xuống, thở phào một cái.
Ở bên tai của ông ta rõ ràng vẫn còn rõ quẩn những lời nói của người thanh niên.
Sau khi cúp điện thoại, cục trưởng nhìn về phía người thanh niên, vẻ mặt đã tràn đầy nghiêm nghị và cung kính.
Người thanh niên này không có gạt ông ta...... Quyền hạn của người thanh niên này đúng là lớn đến khó tưởng tượng, cục trưởng không ngờ rằng vậy mà người thanh niên này lại khiến cho Phó phòng sở cảnh sát Yên Kinh đặc biệt gọi điện thoại đến yêu cầu thả người!
“Các hạ, đến cuối cùng là ai?” Vẻ mặt cục trưởng trịnh trọng, cẩn thận thăm dò từng li từng tí.
“Ông không cần phải biết mấy thứ này đâu, biết quá nhiều...... không có gì tốt với ông đâu.” Người thanh niên mỉm cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
............
Lúc này, Trần Xuân Độ ngồi trong phòng giam, mấy bảo vệ nhìn anh, càng ngày càng không nhịn được.
Trần Xuân Độ ngồi trong phòng giam, ngoại trừ ngủ vẫn là ngủ...... Dù cho những nhân viên cảnh vệ canh gác tàn nhẫn mắng anh, Trần Xuân Độ đều không có một chút phản ứng nào!
“Mẹ, thằng nhóc này bị điếc sao, mắng cậu ta là rác rưởi cậu ta cũng không có một chút phản ứng!” Một nhân viên cảnh vệ không thể nhịn được nữa, nói.
“Rõ ràng là cậu ta nhận mình là rác rưởi thôi.”
“Đúng vậy đó, rác rưởi làm sao biết nói chuyện!”
Mấy nhân viên cảnh sát cười ha ha, bọn họ đổi luật, biến trò nhục nhã Trần Xuân Độ thành niềm vui.
“Còn mười lăm phút nữa là cậu được nhà họ Hoàng thành phố T dẫn đi rồi, rác rưởi, cậu còn có thái độ gì không?” Một vị nhân viên cảnh sát thổi thổi huýt sáo về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đưa lưng về phía mấy vị nhân viên cảnh sát, miệng anh nhả ra một câu: “Dẫn tôi đi? Bọn họ có tư cách này sao?”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ lộ ra nồng đậm ý ngông cuồng ngang ngạnh, thoạt dầu còn làm cho mấy nhân viên cảnh sát sững sờ, lập tức càng cười nhiều hơn: “Tư cách? Cậu cũng bị giam vào đây rồi còn nói tư cách gì chứ? Nói trắng ra cậu chẳng phải là cá nằm trên thớt chờ người ta giết thịt thôi!”
Châm chọc khiêu khích chói tay truyền vào lỗ tai Trần Xuân Độ, cũng không có làm sắc mặt anh thay đổi nhiều, càng không hề bận tâm.
Đột nhiên, anh mở đôi mắt ra, nhếch miệng cân nhắc.
Bỗng dưng, Trần Xuân Độ ngồi dậy, đầu tiên người nhân viên cảnh sát kia sững sờ, tiếp theo lại châm chọc: “Xem ra đã chuẩn bị kỹ càng bị nhà họ Hoàng thành phố T mang về hành hạ rồi?”
Trần Xuân Độ nhàn nhạt quét quan nhân viên cảnh sát kia một chút: “Chờ sau khi tôi rời khỏi đây rồi, người đầu tiên chính là ông.”
Nhân viên cảnh sát kia sững sờ, sau khi phản ứng kịp mình bị Trần Xuân Độ uy hiếp, thẹn quá hoá giận, lạnh giọng nói: “Chỉ bằng cậu còn muốn giải quyết tôi? Chỉ cái lồng sắt này thôi cậu còn không ra được!”
“Không ra được sao?” Trần Xuân Độ cười cười, bỗng nhiên đứng dậy!
“Ngay cả cậu là ai còn không nói mà còn muốn xông vào?” Nhân viên cảnh sát lạnh lùng vung lên cây dùi cui điện trong tay.
Đột nhiên, hai con ngươi của người thanh niên bỗng co rụt lại, bắn ra một cái nhìn ác liệt!
Ngay sau đó, anh ta ra tay nhanh như chớp! Thoắt cái hướng về phía cây dùi cui điện trong tay nhân viên cảnh sát.
Lúc này, cây dùi cui điện trong tay nhân viên cảnh sát đang bị một luồng sấm sét khiến người ta kinh ngạc vờn quanh, từng dòng điện đi dọc khắp dùi cui điện phát ra âm thanh lốp bốp khiến cho tâm trạng người ta run sợ!
Vẻ mặt của người nhân viên cảnh sát kia biến đổi, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng người thanh niên lại ra tay nhanh đến như vậy!
Tốc độ của người thanh niên quá nhanh, trong nháy mắt liền cầm lấy cái dùi cui điện kia!
Hai nhân viên cảnh sát giật mình, vẻ mặt kinh hãi! Một nhân viên cảnh sát khác kịp thời kịp phản ứng, thoắt một cái rút ra dùi cui điện, đâm đến bên hông người thanh niên!
Thân thể người thanh niên lách một cái, nắm dùi cui điện trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
Một giây sau, nhân viên cảnh sát bị đánh ngã lảo đảo, đặt mông ngồi xuống ghế cách đó không xa, miệng mở lớn thở dốc, vẻ mặt sợ hãi nhìn người thanh niên cầm dùi cui điện trong tay!
Ánh mắt của anh ta hết sức chấn động, anh ta hoàn toàn không ngờ, thế mà người thanh niên có thể dùng tay không để cầm cây dùi cui điện này...... Nếu là người bình thường thì đã sớm bị điện giật run rẩy rồi, mà người thanh niên này lại giống như không hề có việc gì vậy.
Người thanh niên cầm dùi cui điện, ánh mắt lạnh nhạt, đột nhiên anh dùng sức, gân xanh trên hai tay nổi lên dữ tợn đáng sợ!
Bên trong ánh mắt lạnh nhạt của người thanh niên đột nhiên có thêm một phần tàn bạo...... Cây dùi cui điện trong tay anh ta thế mà lại bị bẻ thành hai mảnh!
“Chuyện này không thể nào!”
Hai người thanh niên kia kinh ngạc lên tiếng, đầu óc trống rỗng, hô hấp dồn dập, rất lâu cũng không phản ứng được!
Người thanh niên lại vô cùng bình tĩnh, anh đứng ở nơi đó, khinh thường nhìn lướt qua cây dùi cui điện bị bẻ làm hai ở trong tay...... Chuyện này so với lúc anh huấn luyện điện áp cực hạn, quả thực chỉ là trò gãy ngứa của trẻ con!
Thân thể của anh đã sớm bị huấn luyện ma quỷ kia khiến cho nâng cao khả năng kháng điện rồi, vết chai trên người anh có thể triệt tiêu dòng điện cao thế kinh khủng!
Cái dùi cui điện này với người bình thường có thể ví như ma quỷ đòi mạng, thậm chí chỉ làm thanh niên cảm nhận được đôi chút nhoi nhói!
Bên trong vẻ mặt sợ hãi mơ màng của hai nhân viên cảnh sát, người thanh niên ném đi cây dùi cui điện cảnh sát đã gãy làm hai, quay người, đi vào trong cục cảnh sát.....
Cuối cùng, hai nhân viên cảnh sát cũng không còn cản người thanh niên lại nữa, bọn họ nhìn nhau rồi nhìn cây dùi cui điện bị bẻ làm hai kia, ánh mắt phức tạp, tràn ngập vẻ khó tin!. truyện ngôn tình
Đây, cuối cùng có còn là người không? Đây mẹ nó là quái vật có thể tự cách điện à!
Rầm!
Người thanh niên dùng một cước đá văn cánh cửa của văn phòng cục trưởng, trông thấy vẻ mặt lờ mờ ngạc nhiên của cục trưởng.
“Cậu là ai!” Cục trưởng cảnh giác nhìn về phía thanh niên, tràn đầy vẻ đề phòng.
Tay của ông ta, đã đặt ở trên súng lục ở bên hông, chỉ cần người thanh niên có ý đồ tổn thương ông ta, ông ta sẽ không chút do dự rút súng khai hỏa!
Bước chân của người thanh niên chậm lại, đôi giày da trâu được đặt làm riêng ở trên chân dưới sự phản chiếu của ánh đèn, tỏa ra một ánh sáng rực rỡ.
Tiếng giày da va đập với sàn nhà vô cùng thanh thúy, làm lòng cục trưởng càng căng thẳng hơn.
“Tôi đến để nộp tiền bảo lãnh cho một người.” Người thanh niên đi đến trước mặt cục trưởng, đột nhiên, cục trưởng bỗng rút súng, nhắm ngay người thanh niên.
Sau khi người thanh niên hơi ngớ ra, cười nói: “Đừng chống cự nữa, để xuống đi, thứ này...... Đối với người như tôi vô dụng thôi.”
Tim cục trưởng run lên, người thanh niên quá mức bình tĩnh, thậm chí còn vô cùng tiêu sái mà nhấc chân gác lên bàn công tác!
“Cậu, đến cuối cùng là ai, vì sao lại đột nhập vào phòng làm việc của tôi.” Cục trưởng trầm giọng hỏi.
Người thanh niên mỉm cười: “Cấp dưới của ông hơi không hiểu quy củ, nên tôi giúp ông dạy dỗ bọn họ một chút rồi, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Trong lòng cục trưởng chấn động, lời này của người thanh niên hiển nhiên là đang cảnh cáo ông ta...... Đám người bên ngoài kia, tất cả đều bị người thanh niên thu thập!
“Trước đó, người cấp dưới kia của ông cứ không cho tôi gặp ông, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể ra hạ sách này thôi.” Rất nhanh, người thanh niên đã khôi phục vẻ nho nhã lễ độ: “Tạm thời quấy rầy, xin thông cảm.”
Cục trưởng không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên, ý đề phòng bên trong ánh mắt vẫn chưa hề tan đi.
Mà người thanh niên lại móc ra một hộp xì gà từ bên trong bộ âu phục cao cấp của mình, đặt trên bàn, sau khi rút ra một điếu xì gà, liền đẩy đến phía cục trưởng: “Làm một điếu đi?”
Cục trưởng nhìn lướt qua, ánh mắt biến hóa, nâng cái hộp xì gà tinh xảo kia lên, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ ngửi.
Một mùi hương thơm ngào ngạt lạ lẫm của cây mộc hương với mùi của xì gà hòa trộn lại, bay vào trong mũi cục trưởng.
Vẻ mặt cục trưởng lộ rõ vẻ cảm động: “Hộp xì gà này......”
“Hộp làm bằng gỗ cao cấp xuất xứ từ Cuba không chỉ bảo quản điếu xì gà mà còn làm cho điếu xì gà ngon hơn.” Người thanh niên châm lửa, chậm rãi hút một hơi, phun ra làn khói mỏng.
Cục trưởng nhìn về phía người thanh niên, vẻ không vui đã biến mất, ngược lại nhiều thêm mấy phần cung kính. Động tác vừa rồi của người thanh niên này, đã là ám hiệu rõ ràng nhất, hộp xì gà này đủ để chứng minh thân phận bất phàm của người thanh niên.
“Tôi muốn đón người ở chỗ ông.”
“Ai?” Sau khi cục trưởng châm điếu xì gà, hút một hơi, bất mãn đối với người thanh niên đã nhanh chóng ít đi.
Đối với đàn ông mà nói, khói với rượu là thứ tốt nhất để hóa giải hiềm khích lúc trước.
“Một người tối hôm qua vừa bị nhốt vào.” Người thanh niên mỉm cười: “Trần Xuân Độ.”
Cục trưởng nhíu mày lại, sau khi ông ta hít vài hơi xì gà, chép chép miệng: “Chuyện này, chỉ e rằng hơi khó......”
“Chuyện này đối với cục trưởng như ông mà nói, chỉ một cú điện thoại thôi, khó ở đâu chứ?” Người thanh niên cười nhạt một tiếng, đẩy hộp xì gà trên bàn đến: “Một chút thành ý, mong rằng không chê.”
“Không thể.” Lòng cục trưởng run lên...... Lúc xì gà vào miệng, ông ta đã đoán được những điếu xì gà này vô cùng quý giá, mà nguyên nhân người thanh niên này muốn tặng nguyên hộp xì gà cho ông ta...... Đây tương đương với mấy trăm triệu đó!”
“Tôi chỉ muốn biết là khó ở đâu thôi?” Người thanh niên hỏi.
Cục trưởng than nhẹ một tiếng, nói: “Không chỉ mình cậu muốn người...... Người này là người trong tay nhà họ Hoàng thành phố T, tôi chỉ trông coi thay thôi......”
“Tôi sợ là tôi không có quyền hạn đó......” Cục trưởng yếu ớt nói.
“Ha ha ha......” Đột nhiên, người thanh niên cười ha ha, khiến cho cục trưởng ngây ngẩn cả người và nhìn về phía cậu ta.
“Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì khó xử lý, đây có con mẹ gì mà phiền chứ, quyền hạn mà thôi......” Người thanh niên nhàn nhạt mở miệng: “Ông cứ việc đưa người cho tôi, quyền hạn của tôi là thứ mà ông không cách nào tưởng tượng đâu.”
Cục trưởng đang hút xì gà, nuốt mây nhả khói, nghe được người thanh niên nói kiểu này, lập tức ngây ngẩn cả người, ngưng lại kịch liệt ho khan, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía người thanh niên: “Chỉ bằng cậu?”
Thoạt đầu người thanh niên ra tay hào phóng, cục trưởng cho là cậu ta là một con em nhà giàu, kết quả bây giờ lại là phú nhị đại, lại hiên ngang tuyên bố quyền hạn của mình còn cao hơn so với nhà họ Hoàng!
Chuyện này làm sao có thể chứ, người thanh niên còn trẻ như vậy, tuyệt đối không có khả năng có được quyền hạn cao như vậy!
Đương nhiên là cục trưởng không tin rồi, mà người thanh niên cũng không vội, nhàn nhạt mở miệng: “Lát nữa ông sẽ biết thôi.”
Hai chân người thanh niên đặt lên bàn làm việc, hai người hút xì gà trong làn khói vấn vít một lúc, điện thoại trên bàn làm việc màu đen lại vang lên một lần nữa.
Cục trưởng bấm, bên kia đầu điện thoại bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm nghị thâm thúy: “Tôi là phó phòng sở cảnh sát Yên Kinh, bây giờ tôi lệnh cho ông lập tức thả người!”
Vẻ mặt cục trưởng đờ ra, nghe được giọng nói bên kia đầu điện thoại, thậm chí cảm thấy đây không phải là sự thật.
Đầu óc ông ta vù vù...... Ông ta không ngờ, vậy mà Trần Xuân Độ lại khiến cho phía Yên Kinh ra mặt bảo đảm!
Thân thể của cục trưởng run rẩy, đột nhiên, ông ta đảo mắt, rơi vào trên người người thanh niên mang vẻ mặt lạnh nhạt.
“Là cậu!” Cục trưởng lập tức phản ứng lại, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc...... Ông ta bị sợ hãi đến trợn mắt hốc mồm!
Làm thế nào ông ta cũng không ngờ thế mà người thanh niên này thật sự làm được, cậu ta thật sự có quyền hạn cao như vậy!
“Phó phòng sở cảnh sát tỉnh...... Người này, là nhà họ Hoàng thành phố T......” Cục trưởng cẩn thận từng li từng tí mở miệng, lời ông ta còn chưa hết liền bị người thô bạo bên kia đầu điện thoại ngắt lời: “Tôi mặc kệ người này có quan hệ gì với nhà họ Hoàng thành phố T, bây giờ ông phải lập tức thả người...... Ông đã gây ra đại họa cho tôi rồi!”
Lúc này, trong một căn phòng ở Yên Kinh xa xôi, một người đàn ông trung niên trên người mặt đồng phục cảnh sát mắng xong thì ngồi xuống, thở phào một cái.
Ở bên tai của ông ta rõ ràng vẫn còn rõ quẩn những lời nói của người thanh niên.
Sau khi cúp điện thoại, cục trưởng nhìn về phía người thanh niên, vẻ mặt đã tràn đầy nghiêm nghị và cung kính.
Người thanh niên này không có gạt ông ta...... Quyền hạn của người thanh niên này đúng là lớn đến khó tưởng tượng, cục trưởng không ngờ rằng vậy mà người thanh niên này lại khiến cho Phó phòng sở cảnh sát Yên Kinh đặc biệt gọi điện thoại đến yêu cầu thả người!
“Các hạ, đến cuối cùng là ai?” Vẻ mặt cục trưởng trịnh trọng, cẩn thận thăm dò từng li từng tí.
“Ông không cần phải biết mấy thứ này đâu, biết quá nhiều...... không có gì tốt với ông đâu.” Người thanh niên mỉm cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
............
Lúc này, Trần Xuân Độ ngồi trong phòng giam, mấy bảo vệ nhìn anh, càng ngày càng không nhịn được.
Trần Xuân Độ ngồi trong phòng giam, ngoại trừ ngủ vẫn là ngủ...... Dù cho những nhân viên cảnh vệ canh gác tàn nhẫn mắng anh, Trần Xuân Độ đều không có một chút phản ứng nào!
“Mẹ, thằng nhóc này bị điếc sao, mắng cậu ta là rác rưởi cậu ta cũng không có một chút phản ứng!” Một nhân viên cảnh vệ không thể nhịn được nữa, nói.
“Rõ ràng là cậu ta nhận mình là rác rưởi thôi.”
“Đúng vậy đó, rác rưởi làm sao biết nói chuyện!”
Mấy nhân viên cảnh sát cười ha ha, bọn họ đổi luật, biến trò nhục nhã Trần Xuân Độ thành niềm vui.
“Còn mười lăm phút nữa là cậu được nhà họ Hoàng thành phố T dẫn đi rồi, rác rưởi, cậu còn có thái độ gì không?” Một vị nhân viên cảnh sát thổi thổi huýt sáo về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đưa lưng về phía mấy vị nhân viên cảnh sát, miệng anh nhả ra một câu: “Dẫn tôi đi? Bọn họ có tư cách này sao?”
Giọng điệu của Trần Xuân Độ lộ ra nồng đậm ý ngông cuồng ngang ngạnh, thoạt dầu còn làm cho mấy nhân viên cảnh sát sững sờ, lập tức càng cười nhiều hơn: “Tư cách? Cậu cũng bị giam vào đây rồi còn nói tư cách gì chứ? Nói trắng ra cậu chẳng phải là cá nằm trên thớt chờ người ta giết thịt thôi!”
Châm chọc khiêu khích chói tay truyền vào lỗ tai Trần Xuân Độ, cũng không có làm sắc mặt anh thay đổi nhiều, càng không hề bận tâm.
Đột nhiên, anh mở đôi mắt ra, nhếch miệng cân nhắc.
Bỗng dưng, Trần Xuân Độ ngồi dậy, đầu tiên người nhân viên cảnh sát kia sững sờ, tiếp theo lại châm chọc: “Xem ra đã chuẩn bị kỹ càng bị nhà họ Hoàng thành phố T mang về hành hạ rồi?”
Trần Xuân Độ nhàn nhạt quét quan nhân viên cảnh sát kia một chút: “Chờ sau khi tôi rời khỏi đây rồi, người đầu tiên chính là ông.”
Nhân viên cảnh sát kia sững sờ, sau khi phản ứng kịp mình bị Trần Xuân Độ uy hiếp, thẹn quá hoá giận, lạnh giọng nói: “Chỉ bằng cậu còn muốn giải quyết tôi? Chỉ cái lồng sắt này thôi cậu còn không ra được!”
“Không ra được sao?” Trần Xuân Độ cười cười, bỗng nhiên đứng dậy!