Đôi mắt Lê Kim Huyên hơi sững lại.
Từ trước đến nay cô luôn bài xích người khác đụng vào thân thể mình nhưng ai ngờ cái tên Trần Xuân Độ khốn kiếp này lại không biết xấu hổ mà ôm eo cô trước mặt mọi người.
Thậm chí Lê Kim Huyên còn tưởng tượng được hình ảnh cô đỏ mặt đứng phía trước còn cái tên Trần Xuân Độ với vẻ mặt hèn mọn giang tay ôm lấy cô từ phía sau.
Lê Kim Huyên muốn vùng vẫy nhưng không ngờ sức lực của Trần Xuân Độ lại mạnh đến vậy, khiến cô giãy dụa một hồi cũng không thoát ra được.
"Bỏ ra!" Lê Kim Huyên khẽ nói, cô nhìn Tô Loan Loan thế nhưng Tô Loan Loan lại say sưa xem đổ thạch.
Cả tâm trí của cô ta đã bị ván đổ thạch hấp dẫn, hoàn toàn không thèm nhìn tới Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên cắn môi, Trần Xuân Độ ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương trên tóc cô, Trần Xuân Độ đang ôm thân thể mềm mại trong lòng, sao anh không kích động cho được? Nhất là khi Lê Kim Huyên đã từng đặt ra quy tắc đứng cách cô ba mét khi ở ngoài với anh.
Nhưng bây giờ Trần Xuân Độ lại bạo gan phá bỏ quy tắc, liều mạng chọc giận Lê Kim Huyên, ôm chặt cô không buông.
Cảm nhận mùi hương thơm mát của cơ thể mềm mại trong lòng, Trần Xuân Độ nheo mắt, khóe môi toát lên nụ cười hờ hững.
Trong lòng Lê Kim Huyên bỗng có một cảm giác quen thuộc, cô đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Trần Xuân Độ, quay người lại tát Trần Xuân Độ một cái thật mạnh.
"Bốp!" Tiếng tát giòn giã này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả Tô Loan Loan cũng quay đầu lại nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên bằng vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Mà Trần Xuân Độ sờ mặt mình, dáng vẻ tủi thân lúng túng.
Trong lòng thầm phiền muộn.
Mợ nó, dù sao anh cũng là chồng của Lê Kim Huyên, chỉ ôm một cái mà cô đã phản ứng mạnh như vậy.
Làm sao anh biết được sở dĩ Lê Kim Huyên tát anh là bởi vì những chuyện khó nói mà anh đã từng làm với Lê Kim Huyên trước đây.
Từng ánh mắt nhìn qua đây khiến Lê Kim Huyên mới phát hiện ra tình huống không ổn.
Mọi người đều nhìn chằm chằm khiến Lê Kim Huyên lúng túng, cô giận dữ trừng mắt với Trần Xuân Độ, sau đó vội vàng chen khỏi đám người hốt hoảng chạy ra ngoài.
"Chủ tịch Lê." Tô Loan Loan kêu lên, sau đó vội vàng đuổi theo.
Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cười ngượng sau đó cũng vội vàng xoay người chạy theo hướng Lê Kim Huyên.
*** Ở phía bên kia hội trường của đại hội đổ thạch, một bóng người đang đi tới dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ xung quanh.
Đám vệ sĩ bảo vệ bóng người kia rất chặt, mà những vệ sĩ này đều đến từ...
Đội đặc công quốc gia
- tổ chức đặc công bí mật! Chỉ có Lê Thần Vũ mới biết rõ, mỗi một vệ sĩ này đều là đặc công tinh nhuệ nhất trong tổ chức đặc công do Lê Hồng cố ý sắp xếp theo anh ta, nhằm bảo vệ sự an toàn cho anh ta.
Hai ông lão đi theo Lê Thần Vũ chính là hai vị đại sư đổ thạch do Lê Hồng tự mình ra ngoài đi một chuyến đến núi sâu mời tới tham gia đại hội đổ thạch lần này.
Hai vị đại sư này là anh em sinh đôi, bất kể khuôn mặt hay thần thái khí chất đều cực kỳ giống nhau, người không biết rất có thể sẽ nghĩ họ là hai người giống hệt nhau.
Hai người đi theo sau Lê Thần Vũ, dáng vẻ thoải mái ung dung.
Ánh mắt liếc nhìn các gian hàng ở hội trường, trong mắt thoáng khinh thường.
Sau khi đi dạo một vòng, Lê Thần Vũ dừng lại, quay đầu nhìn hai vị đại sư, cung kính hỏi: "Theo hai vị đại sư thì chúng ta nên đổ thạch ở đâu sẽ tốt hơn?" Hai vị đại sư liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói với Lê Thần Vũ: "Có hai người chúng tôi ở đây sẽ giúp cậu tăng tỷ lệ thắng cược lên rất nhiều, tuy không bảo đảm trăm trận trăm thắng nhưng đổ thạch thông thường không làm khó chúng tôi được, nếu muốn chơi thì nên chơi lớn." Một trong hai người chỉ về phía trước và nói: "Theo ý của ông chủ Lê, trong đó mới là cơ hội để cậu trở nên nổi tiếng ở Yên Kinh." Lê Thần Vũ nhìn về phía xa.
Đó là khu cá cược cao cấp.
Trong đó mới là nơi của những người có quyền có tiền thật sự đặt cược.
Có người nói khu cá cược cao cấp mới là bước đầu tiên bước vào ngưỡng cửa của đại hội đổ thạch.
"Hai vị nói đúng lắm." Lê Thần Vũ khẽ mỉm cười cất cao giọng: "Đã vậy thì chúng ta cùng tới đó xem thử!" Hai vị đại sư đổ thạch mỉm cười gật đầu.
Nơi đó mới thật sự là chỗ vung tiền như rác.
Đối với họ chẳng khác gì máy rút tiền tự động, là cách kiếm tiền đơn giản nhất.
*** Khu cá cược cao cấp trong đại hội đổ thạch đã được coi là nơi xa hoa rồi.
Khác với các khu cá cược cấp thấp bình thường thường đặt ở bên ngoài, khu cá cược cao cấp được đặt trong phòng, không gian trang nhã.
Bởi vì chỉ những người có thân phận hiển hách, hoặc những người có quyền có thế mới có tư cách vào đó.
So với các khu cá cược cấp thấp ồn ào bên ngoài, các khu cược cao cấp yên tĩnh hơn nhiều, bên trong trang trí rất lộng lẫy, không gian tao nhã.
Đây vốn là một khách sạn, tạm thời được cải tạo thành chỗ cá cược.
Các khu cá cược được phân chia ngăn nắp, mỗi khu đều có một người đàn ông vô cùng khí khái đứng ở đó để tiến hành từng ván cược.
Lúc này, tại một khu vực cá cược, một người phương Tây sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi trên ghế sô pha, uống rượu vang đỏ như máu, lạnh như băng, trong mắt hiện lên ý sát phạt.
Người phương Tây này mặc một bộ vest thẳng thớm, khuôn mặt tái nhợt, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy được mạch máu xanh dưới làn da trắng bệch của ông ta, mà đôi môi tươi sáng bất thường kia lại tạo nên sự tương phản cực kỳ mạnh mẽ.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt xanh thẳm.
Bộ đồ vest ông ta mặc trên người không thể che giấu được khí chất u sầu toát ra từ người ông ta.
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía một thiếu niên giống ông ta cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cưng chiều.
Người thiếu niên giống ông ta khi còn trẻ, thân thể cũng toát ra khí chất u sầu, khác biệt là trong cử chỉ của cậu ta có sự tự tin và điềm đạm không nên có ở lứa tuổi này.
Một tiếng động vang lên, thiếu niên xoay người đi tới trước mặt người đàn ông phương Tây, cười nói: "Ba, con thắng rồi, đổ thạch của nước C chỉ đến thế mà thôi." Người đàn ông gật đầu: "Nhưng con cũng đừng tự đắc, văn hóa nước C có lịch sử lâu đời, nếu không sẽ không lưu truyền nơi này có dấu vết của Long Vương." Thiếu niên cau mày, nghi hoặc hỏi: "Ba, rốt cuộc trên mảnh đất này có thứ gì mà chúng ta phải tự mình đến đây tìm kiếm chứ?" Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang Laffey đỏ như máu, vẻ mặt bình tĩnh: "Nghe nói Long Vương đã ở ẩn, ở đây có truyền thuyết về Long Vương, cho nên ba tới đây tìm xem có bất kỳ tin tức nào về Long Vương không?" "Nếu như có thì sao?" Thiếu niên hỏi.
"Có ư?" Người đàn ông lộ ra một nụ cười lạnh lùng khác thường: "Có rất nhiều người muốn tính sổ với ông ta đấy..." Thiếu niên ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Bây giờ nước ngoài đang rung chuyển, phương Tây càng là rục rà rục rịch.
Không phải bên ngoài đang đồn rằng Long Vương không có ở ẩn mà là trên người bị thương nặng, phải nghỉ ngơi lấy sức, vì vậy mới có rất nhiều người muốn mượn cơ hội này diệt trừ Long Vương sao? *** Khu đổ thạch bình thường, Lê Kim Huyên thở hổn hển bước nhanh về phía trước mà Tô Loan Loan chỉ đành im lặng ở bên cạnh.
"Cắt đuôi được anh ta chưa?" Lê Kim Huyên hỏi Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan liếc mắt nhìn rồi lắc đầu, "Chưa, anh ấy còn ở phía sau." Lê Kim Huyên quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Xuân Độ đang đi theo bọn họ.
Anh luôn giữ khoảng cách vừa phải không gần không xa khiến Lê Kim Huyên rất khó chịu.
Nhất là dáng vẻ cười như không kia của Trần Xuân Độ càng khiến Lê Kim Huyên muốn nổi trận lôi đình! "Có thể cắt đuôi được anh ta không?" Lê Kim Huyên hỏi.
Cắt đuôi? Tô Loan Loan ngẩn ra, thân phận của Trần Xuân Độ vô cùng bí ẩn, thực lực cũng khó lường, làm sao cắt đuôi anh ấy được đây? Tô Loan Loan bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Tôi sẽ cố hết sức." Tô Loan Loan nắm lấy tay Lê Kim Huyên bước nhanh về đám người đông như mắc cưởi.
Trần Xuân Độ theo sau, Tô Loan Loan chen vào trong đám người đông đúc, liên tục đổi hướng muốn thoát khỏi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ theo sát phía sau nhìn bóng lưng hai người, nở nụ cười kỳ lạ...
Anh cũng không ngờ hai người thật sự muốn bỏ lại anh! Trần Xuân Độ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói với người thanh niên ở đầu bên kia: "Xác định vị trí của tôi và tìm xem bây giờ vợ tôi đang ở đâu?" Người thanh niên đầu bên kia hình như vừa mới ngủ dậy, giọng điệu ngái ngủ, ngáp dài nói: "Lão đại, tối qua quá high, anh đợi chút...
Chị dâu đang ở khu C4." Trần Xuân Độ cúp điện thoại, nở nụ cười trêu tức, lúc này phỏng chừng Lê Kim Huyên cho rằng cô đã cắt đuôi được Trần Xuân Độ anh rồi.
Tô Loan Loan ở bên cạnh càng thêm sững sờ...
Bản thân cô ta cũng không ngờ hai cô có thể thoát khỏi Trần Xuân Độ nhanh như vậy.
"Chúng ta đi dạo tiếp." Lê Kim Huyên kéo tay Tô Loan Loan nói.
Ngay khi Lê Kim Huyên vừa nói xong, một giọng nói cau có vang lên từ phía sau: "Chủ tịch Lê, em đi nhanh quá suýt nữa thì anh đã theo không kịp rồi." Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên khẽ run lên, còn Tô Loan Loan lại nở nụ cười gượng, lắc đầu bất đắc dĩ.
Lê Kim Huyên quay đầu lại, nhìn thấy Trần Xuân Độ đi theo sau, trên mặt còn mỉm cười.
"Đứng lại!" Rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng quát lên bảo Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ.
"Cút! Tôi không muốn gặp anh nữa!" Lê Kim Huyên thở hổn hển, hai tay ôm ngực nũng nịu quát.
Vừa nói Lê Kim Huyên vừa kéo Tô Loan Loan đi về phía khu đổ thạch cao cấp cách đó không xa.
"Kim Huyên, không phải anh chỉ ôm em một cái thôi sao? Em có cần giận như vậy không? Anh lại không phải ôm người phụ nữ khác." Trần Xuân Độ theo sát phía sau, bất đắc dĩ nói.
Mấy lời này này truyền đến tai Lê Kim Huyên khiến cô gần như phát điên! Tên khốn này! Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nóng bừng, nếu có thể cô rất muốn tát Trần Xuân Độ thêm cái nữa.
Trước mặt mọi người anh ta lại ăn nói linh tinh gì thế.
Thấy Lê Kim Huyên vẫn chưa dừng lại, khóe miệng Trần Xuân Độ càng nhếch cao hơn: "Kim Huyên, chỉ một cái ôm mà thôi.
Em còn nhớ tối đó, anh mát xa cho em, em đỏ mặt...
" Trần Xuân Độ càng nói càng quá đáng, thậm chí còn mặt mày hớn hở, cực kỳ phấn khích! Thậm chí anh còn nói ra việc mà Lê Kim Huyên luôn muốn né tránh.
"Câm miệng!" Rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng nhịn hết nổi, dừng bước quát lên với Trần Xuân Độ: "Anh có thôi đi không?" Hai má Lê Kim Huyên nóng bừng.
Hễ nhớ tới lần Trần Xuân Độ mát xa cho cô khiến cô nhịn không được khẽ phát ra tiếng kêu mê người kia là cô rất muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Không chỉ vậy, anh chàng này còn mặt dày nhắc lại nữa chứ.
Điều này có khác gì nào vạch áo cho người xem lưng đâu? Trần Xuân Độ mỉm cười, nhưng anh không dám tới gần, bởi vì anh cực kỳ hiểu rõ Lê Kim Huyên, anh cũng biết anh đã chọc giận nữ thần rồi.
Lê Kim Huyên rất tức giận, vầng trán trắng ngần nổi rõ gân xanh, đôi tay trắng nõn mảnh mai kia nắm chặt thành nắm đấm, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khiến Tô Loan Loan bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khâm phục.
Cô ta chưa từng thấy Lê Kim Huyên bị ai chọc giận thành bộ dạng này.
Đây là một âm mưu khích tướng, khiến Lê Kim Huyên nhịn không nổi sụp bẫy.
Có thể khiến một Lê Kim Huyên tính tình lạnh nhạt nổi giận như vậy, sợ là chỉ có mỗi Trần Xuân Độ mới làm được mà thôi.
Hai người đối đầu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, loại chuyện này xảy ra ở đại hội cá cược, hẳn cũng sẽ khiến mọi người cảm thấy rất thú vị.
Từng cặp mắt bắt đầu đổ dồn vào Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, một đám đông dần quây xung quanh họ.
Cũng đúng lúc này, đám đông bỗng ồn ào hẳn lên, rẽ ra thành một lối đi, là do một vệ sĩ gạt đám đông ra.
Ở cuối lối đi, có một bóng người tuấn tú, phóng khoáng đang nhàn nhã đi về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ...
Từ trước đến nay cô luôn bài xích người khác đụng vào thân thể mình nhưng ai ngờ cái tên Trần Xuân Độ khốn kiếp này lại không biết xấu hổ mà ôm eo cô trước mặt mọi người.
Thậm chí Lê Kim Huyên còn tưởng tượng được hình ảnh cô đỏ mặt đứng phía trước còn cái tên Trần Xuân Độ với vẻ mặt hèn mọn giang tay ôm lấy cô từ phía sau.
Lê Kim Huyên muốn vùng vẫy nhưng không ngờ sức lực của Trần Xuân Độ lại mạnh đến vậy, khiến cô giãy dụa một hồi cũng không thoát ra được.
"Bỏ ra!" Lê Kim Huyên khẽ nói, cô nhìn Tô Loan Loan thế nhưng Tô Loan Loan lại say sưa xem đổ thạch.
Cả tâm trí của cô ta đã bị ván đổ thạch hấp dẫn, hoàn toàn không thèm nhìn tới Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ.
Lê Kim Huyên cắn môi, Trần Xuân Độ ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương trên tóc cô, Trần Xuân Độ đang ôm thân thể mềm mại trong lòng, sao anh không kích động cho được? Nhất là khi Lê Kim Huyên đã từng đặt ra quy tắc đứng cách cô ba mét khi ở ngoài với anh.
Nhưng bây giờ Trần Xuân Độ lại bạo gan phá bỏ quy tắc, liều mạng chọc giận Lê Kim Huyên, ôm chặt cô không buông.
Cảm nhận mùi hương thơm mát của cơ thể mềm mại trong lòng, Trần Xuân Độ nheo mắt, khóe môi toát lên nụ cười hờ hững.
Trong lòng Lê Kim Huyên bỗng có một cảm giác quen thuộc, cô đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Trần Xuân Độ, quay người lại tát Trần Xuân Độ một cái thật mạnh.
"Bốp!" Tiếng tát giòn giã này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả Tô Loan Loan cũng quay đầu lại nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên bằng vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Mà Trần Xuân Độ sờ mặt mình, dáng vẻ tủi thân lúng túng.
Trong lòng thầm phiền muộn.
Mợ nó, dù sao anh cũng là chồng của Lê Kim Huyên, chỉ ôm một cái mà cô đã phản ứng mạnh như vậy.
Làm sao anh biết được sở dĩ Lê Kim Huyên tát anh là bởi vì những chuyện khó nói mà anh đã từng làm với Lê Kim Huyên trước đây.
Từng ánh mắt nhìn qua đây khiến Lê Kim Huyên mới phát hiện ra tình huống không ổn.
Mọi người đều nhìn chằm chằm khiến Lê Kim Huyên lúng túng, cô giận dữ trừng mắt với Trần Xuân Độ, sau đó vội vàng chen khỏi đám người hốt hoảng chạy ra ngoài.
"Chủ tịch Lê." Tô Loan Loan kêu lên, sau đó vội vàng đuổi theo.
Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cười ngượng sau đó cũng vội vàng xoay người chạy theo hướng Lê Kim Huyên.
*** Ở phía bên kia hội trường của đại hội đổ thạch, một bóng người đang đi tới dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ xung quanh.
Đám vệ sĩ bảo vệ bóng người kia rất chặt, mà những vệ sĩ này đều đến từ...
Đội đặc công quốc gia
- tổ chức đặc công bí mật! Chỉ có Lê Thần Vũ mới biết rõ, mỗi một vệ sĩ này đều là đặc công tinh nhuệ nhất trong tổ chức đặc công do Lê Hồng cố ý sắp xếp theo anh ta, nhằm bảo vệ sự an toàn cho anh ta.
Hai ông lão đi theo Lê Thần Vũ chính là hai vị đại sư đổ thạch do Lê Hồng tự mình ra ngoài đi một chuyến đến núi sâu mời tới tham gia đại hội đổ thạch lần này.
Hai vị đại sư này là anh em sinh đôi, bất kể khuôn mặt hay thần thái khí chất đều cực kỳ giống nhau, người không biết rất có thể sẽ nghĩ họ là hai người giống hệt nhau.
Hai người đi theo sau Lê Thần Vũ, dáng vẻ thoải mái ung dung.
Ánh mắt liếc nhìn các gian hàng ở hội trường, trong mắt thoáng khinh thường.
Sau khi đi dạo một vòng, Lê Thần Vũ dừng lại, quay đầu nhìn hai vị đại sư, cung kính hỏi: "Theo hai vị đại sư thì chúng ta nên đổ thạch ở đâu sẽ tốt hơn?" Hai vị đại sư liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói với Lê Thần Vũ: "Có hai người chúng tôi ở đây sẽ giúp cậu tăng tỷ lệ thắng cược lên rất nhiều, tuy không bảo đảm trăm trận trăm thắng nhưng đổ thạch thông thường không làm khó chúng tôi được, nếu muốn chơi thì nên chơi lớn." Một trong hai người chỉ về phía trước và nói: "Theo ý của ông chủ Lê, trong đó mới là cơ hội để cậu trở nên nổi tiếng ở Yên Kinh." Lê Thần Vũ nhìn về phía xa.
Đó là khu cá cược cao cấp.
Trong đó mới là nơi của những người có quyền có tiền thật sự đặt cược.
Có người nói khu cá cược cao cấp mới là bước đầu tiên bước vào ngưỡng cửa của đại hội đổ thạch.
"Hai vị nói đúng lắm." Lê Thần Vũ khẽ mỉm cười cất cao giọng: "Đã vậy thì chúng ta cùng tới đó xem thử!" Hai vị đại sư đổ thạch mỉm cười gật đầu.
Nơi đó mới thật sự là chỗ vung tiền như rác.
Đối với họ chẳng khác gì máy rút tiền tự động, là cách kiếm tiền đơn giản nhất.
*** Khu cá cược cao cấp trong đại hội đổ thạch đã được coi là nơi xa hoa rồi.
Khác với các khu cá cược cấp thấp bình thường thường đặt ở bên ngoài, khu cá cược cao cấp được đặt trong phòng, không gian trang nhã.
Bởi vì chỉ những người có thân phận hiển hách, hoặc những người có quyền có thế mới có tư cách vào đó.
So với các khu cá cược cấp thấp ồn ào bên ngoài, các khu cược cao cấp yên tĩnh hơn nhiều, bên trong trang trí rất lộng lẫy, không gian tao nhã.
Đây vốn là một khách sạn, tạm thời được cải tạo thành chỗ cá cược.
Các khu cá cược được phân chia ngăn nắp, mỗi khu đều có một người đàn ông vô cùng khí khái đứng ở đó để tiến hành từng ván cược.
Lúc này, tại một khu vực cá cược, một người phương Tây sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi trên ghế sô pha, uống rượu vang đỏ như máu, lạnh như băng, trong mắt hiện lên ý sát phạt.
Người phương Tây này mặc một bộ vest thẳng thớm, khuôn mặt tái nhợt, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy được mạch máu xanh dưới làn da trắng bệch của ông ta, mà đôi môi tươi sáng bất thường kia lại tạo nên sự tương phản cực kỳ mạnh mẽ.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt xanh thẳm.
Bộ đồ vest ông ta mặc trên người không thể che giấu được khí chất u sầu toát ra từ người ông ta.
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía một thiếu niên giống ông ta cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cưng chiều.
Người thiếu niên giống ông ta khi còn trẻ, thân thể cũng toát ra khí chất u sầu, khác biệt là trong cử chỉ của cậu ta có sự tự tin và điềm đạm không nên có ở lứa tuổi này.
Một tiếng động vang lên, thiếu niên xoay người đi tới trước mặt người đàn ông phương Tây, cười nói: "Ba, con thắng rồi, đổ thạch của nước C chỉ đến thế mà thôi." Người đàn ông gật đầu: "Nhưng con cũng đừng tự đắc, văn hóa nước C có lịch sử lâu đời, nếu không sẽ không lưu truyền nơi này có dấu vết của Long Vương." Thiếu niên cau mày, nghi hoặc hỏi: "Ba, rốt cuộc trên mảnh đất này có thứ gì mà chúng ta phải tự mình đến đây tìm kiếm chứ?" Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang Laffey đỏ như máu, vẻ mặt bình tĩnh: "Nghe nói Long Vương đã ở ẩn, ở đây có truyền thuyết về Long Vương, cho nên ba tới đây tìm xem có bất kỳ tin tức nào về Long Vương không?" "Nếu như có thì sao?" Thiếu niên hỏi.
"Có ư?" Người đàn ông lộ ra một nụ cười lạnh lùng khác thường: "Có rất nhiều người muốn tính sổ với ông ta đấy..." Thiếu niên ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Bây giờ nước ngoài đang rung chuyển, phương Tây càng là rục rà rục rịch.
Không phải bên ngoài đang đồn rằng Long Vương không có ở ẩn mà là trên người bị thương nặng, phải nghỉ ngơi lấy sức, vì vậy mới có rất nhiều người muốn mượn cơ hội này diệt trừ Long Vương sao? *** Khu đổ thạch bình thường, Lê Kim Huyên thở hổn hển bước nhanh về phía trước mà Tô Loan Loan chỉ đành im lặng ở bên cạnh.
"Cắt đuôi được anh ta chưa?" Lê Kim Huyên hỏi Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan liếc mắt nhìn rồi lắc đầu, "Chưa, anh ấy còn ở phía sau." Lê Kim Huyên quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Xuân Độ đang đi theo bọn họ.
Anh luôn giữ khoảng cách vừa phải không gần không xa khiến Lê Kim Huyên rất khó chịu.
Nhất là dáng vẻ cười như không kia của Trần Xuân Độ càng khiến Lê Kim Huyên muốn nổi trận lôi đình! "Có thể cắt đuôi được anh ta không?" Lê Kim Huyên hỏi.
Cắt đuôi? Tô Loan Loan ngẩn ra, thân phận của Trần Xuân Độ vô cùng bí ẩn, thực lực cũng khó lường, làm sao cắt đuôi anh ấy được đây? Tô Loan Loan bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Tôi sẽ cố hết sức." Tô Loan Loan nắm lấy tay Lê Kim Huyên bước nhanh về đám người đông như mắc cưởi.
Trần Xuân Độ theo sau, Tô Loan Loan chen vào trong đám người đông đúc, liên tục đổi hướng muốn thoát khỏi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ theo sát phía sau nhìn bóng lưng hai người, nở nụ cười kỳ lạ...
Anh cũng không ngờ hai người thật sự muốn bỏ lại anh! Trần Xuân Độ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói với người thanh niên ở đầu bên kia: "Xác định vị trí của tôi và tìm xem bây giờ vợ tôi đang ở đâu?" Người thanh niên đầu bên kia hình như vừa mới ngủ dậy, giọng điệu ngái ngủ, ngáp dài nói: "Lão đại, tối qua quá high, anh đợi chút...
Chị dâu đang ở khu C4." Trần Xuân Độ cúp điện thoại, nở nụ cười trêu tức, lúc này phỏng chừng Lê Kim Huyên cho rằng cô đã cắt đuôi được Trần Xuân Độ anh rồi.
Tô Loan Loan ở bên cạnh càng thêm sững sờ...
Bản thân cô ta cũng không ngờ hai cô có thể thoát khỏi Trần Xuân Độ nhanh như vậy.
"Chúng ta đi dạo tiếp." Lê Kim Huyên kéo tay Tô Loan Loan nói.
Ngay khi Lê Kim Huyên vừa nói xong, một giọng nói cau có vang lên từ phía sau: "Chủ tịch Lê, em đi nhanh quá suýt nữa thì anh đã theo không kịp rồi." Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên khẽ run lên, còn Tô Loan Loan lại nở nụ cười gượng, lắc đầu bất đắc dĩ.
Lê Kim Huyên quay đầu lại, nhìn thấy Trần Xuân Độ đi theo sau, trên mặt còn mỉm cười.
"Đứng lại!" Rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng quát lên bảo Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ.
"Cút! Tôi không muốn gặp anh nữa!" Lê Kim Huyên thở hổn hển, hai tay ôm ngực nũng nịu quát.
Vừa nói Lê Kim Huyên vừa kéo Tô Loan Loan đi về phía khu đổ thạch cao cấp cách đó không xa.
"Kim Huyên, không phải anh chỉ ôm em một cái thôi sao? Em có cần giận như vậy không? Anh lại không phải ôm người phụ nữ khác." Trần Xuân Độ theo sát phía sau, bất đắc dĩ nói.
Mấy lời này này truyền đến tai Lê Kim Huyên khiến cô gần như phát điên! Tên khốn này! Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nóng bừng, nếu có thể cô rất muốn tát Trần Xuân Độ thêm cái nữa.
Trước mặt mọi người anh ta lại ăn nói linh tinh gì thế.
Thấy Lê Kim Huyên vẫn chưa dừng lại, khóe miệng Trần Xuân Độ càng nhếch cao hơn: "Kim Huyên, chỉ một cái ôm mà thôi.
Em còn nhớ tối đó, anh mát xa cho em, em đỏ mặt...
" Trần Xuân Độ càng nói càng quá đáng, thậm chí còn mặt mày hớn hở, cực kỳ phấn khích! Thậm chí anh còn nói ra việc mà Lê Kim Huyên luôn muốn né tránh.
"Câm miệng!" Rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng nhịn hết nổi, dừng bước quát lên với Trần Xuân Độ: "Anh có thôi đi không?" Hai má Lê Kim Huyên nóng bừng.
Hễ nhớ tới lần Trần Xuân Độ mát xa cho cô khiến cô nhịn không được khẽ phát ra tiếng kêu mê người kia là cô rất muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Không chỉ vậy, anh chàng này còn mặt dày nhắc lại nữa chứ.
Điều này có khác gì nào vạch áo cho người xem lưng đâu? Trần Xuân Độ mỉm cười, nhưng anh không dám tới gần, bởi vì anh cực kỳ hiểu rõ Lê Kim Huyên, anh cũng biết anh đã chọc giận nữ thần rồi.
Lê Kim Huyên rất tức giận, vầng trán trắng ngần nổi rõ gân xanh, đôi tay trắng nõn mảnh mai kia nắm chặt thành nắm đấm, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khiến Tô Loan Loan bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khâm phục.
Cô ta chưa từng thấy Lê Kim Huyên bị ai chọc giận thành bộ dạng này.
Đây là một âm mưu khích tướng, khiến Lê Kim Huyên nhịn không nổi sụp bẫy.
Có thể khiến một Lê Kim Huyên tính tình lạnh nhạt nổi giận như vậy, sợ là chỉ có mỗi Trần Xuân Độ mới làm được mà thôi.
Hai người đối đầu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, loại chuyện này xảy ra ở đại hội cá cược, hẳn cũng sẽ khiến mọi người cảm thấy rất thú vị.
Từng cặp mắt bắt đầu đổ dồn vào Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, một đám đông dần quây xung quanh họ.
Cũng đúng lúc này, đám đông bỗng ồn ào hẳn lên, rẽ ra thành một lối đi, là do một vệ sĩ gạt đám đông ra.
Ở cuối lối đi, có một bóng người tuấn tú, phóng khoáng đang nhàn nhã đi về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ...