Tô Loan Loan hoài nghi nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hai mắt khẽ co lại, trong lòng chấn động! Lời nói của Trần Xuân Độ thoạt nghe giống như một câu chuyện cổ tích, thế nhưng khi vào tai Tô Loan Loan thì lại như tiếng sét giữa trời quang! Lòng tự tin của Tô Loan Loan lập tức bị đập tan nát!
Tô Loan Loan nhìn sơ đồ bố cục, vẻ mặt hơi thay đổi, Trần Xuân Độ nói đúng, không phải không có lý, theo quan điểm mà Trần Xuân Độ nói, quả thật bố cục của cô ta có vấn đề... Nếu thật sự hung thủ đúng như Trần Xuân Độ nói là những hướng và góc độ đó thì vệ sĩ của cô ta thật khó lòng phát hiện ra được!
Thậm chí lúc đó sát thu không cần phí một binh mộ tốt nào cũng có thể thành công vào bên trong biệt thự, sự bày bố của cô ta lập tức trở nên vô dụng! Tô Loan Loan hơi giật mình, nhìn Trần Xuân Độ sắc mặt trông có vẻ thờ ơ, lúc này cô ta đã không còn cái nhìn vẻ khinh thường Trần Xuân Độ như trước nữa, vẻ mặt nhìn Trần Xuân Độ trở nên ngưng trọng hơn một chút.
Đọc truyện tại đây.
Ở nước C, cô ấy sở hữu kiến thức chuyên môn, đặc biệt là bày bố trong những loại biệt thự này, có thể nói là vô cùng dễ dàng, nhưng Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra khuyết điểm… Tô Loan Loan sao có thể dám coi thường Trần Xuân Độ, ở Nước C, những người có thể nhìn thấu cục diện trong nháy mắt như thế này vô cùng ít ỏi! “Làm sao anh nhìn ra được?” Tô Loan Loan trầm giọng hỏi.
“Rất đơn giản, nhìn lướt qua là có thể biết được.” Trần Xuân Độ cười nhạt.
“Nhìn lướt qua?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Loan Loan ngẩn ra, thấy bộ dạng khinh khỉnh không biết xấu hổ của Trần Xuân Độ, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng nổi lên một tia chán ghét.
Tên này chắc chắn đang làm bộ làm tịch hơn người! Tô Loan Loan hừ lạnh một tiếng, cảnh giác của cô đối với Trần Xuân Độ thoáng cái đã không còn nứa, rồi cô lại nghĩ, nêu bản thân anh thật sự có năng lực nhìn thấu như thế, làm sao có thể bằng lòng ở bên cạnh Lê Kim Huyên được.
Lẽ nào anh thực sự tình cờ nhìn ra được? Tô Loan Loan thầm nói trong lòng, cô liên tục tục thăm dò Trần Xuân Độ, nhưng hoàn toàn không dò được gì sâu, hoặc cũng có thể nói là không dò la ra được bất cứ manh mối nào.
“Sao rồi?” Lúc này, Lê Kim Huyên mặc một bộ váy quý phái và ưu nhã bước đến ngồi ở bên cạnh Tô Loan Loan.
“Không có gì, tổng giám đốc Lê, tôi đang thảo luận với anh Trần về vị trí sắp xếp vệ sĩ.” Tô Loan Loan nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngưng trọng, cô liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng có chút khinh thường, hỏi: “Nói được chuyện gì với anh ta chứ, anh ta không hiểu gì cả đâu.” Trần Xuân Độ cười, nói: “Đúng, tôi không hiểu gì cả, nhìn cũng lọ mọ xem vậy thôi, có nói cái gì không đúng thì cô Tô cũng đừng để ý nha.” Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ đầy ẩn ý, cất đi bản bố cục.
Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt đẹp của cô càng lộ thêm vẻ chán ghét, cái tên này, thật sự không có tôn nghiêm và khí tiết của đàn ông chút nào, làm sao cô lại cùng người đàn ông này sống chung dưới một mái nhà tận ba tháng chứ.
“Tổng giám đốc Lê, tôi điều chỉnh vị trí của vệ sĩ trước đây." Tô Loan Loan đứng dậy nói.
“Được.” Lê Kim Huyên gật đầu, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, ngồi trên sô pha.
Trần Xuân Độ ngưng mắt nghiền ngẫm nhìn bóng lưng Tô Loan Loan, Tô Loan Loan bước đi rất có quy cách, khoảng cách mỗi bước đều rất tương đương nhau, mỗi động tác đều rất chuẩn mực, không có sự cẩu thả của người thường, vừa nhìn là biết đã từng tham gia quân đội.
Thật ra, điều mà Trần Xuân Độ không nói với Tô Loan Loan là nếu đổi lại để Trần Xuân Độ bố trí cho ngôi biệt thự này thì chỉ cần ba mươi người là đủ... Nhiều người trong số năm mươi người mà Tô Loan Loan điều động tới đều bị lãng phí ở những vị trí vô dụng. Căn bản là không có chút tác dụng bảo vệ nào cả...
“Nói đi, sao hôm nay anh lại đánh nhau với người ta rồi muốn tôi bảo lãnh cho anh hả?” Lê Kim Huyên lạnh lùng hỏi.
“Tổng giám đốc Lê, thật sự không phải tôi đánh họ, mấy người bọn họ mạnh như vậy, tôi làm sao đánh được?” Trần Xuân Độ háo hức rót cho Lê Kim Huyên một tách trà, làm khổ nói.
Nghe Trần Xuân Độ nói vậy, Lê Kim Huyên nghĩ kỹ lại, quả nhiên là đúng như vậy, trong mấy lần bị tấn công trước đây, tên vô dụng này chạy còn nhanh hơn con thỏ, cũng không có dũng khí chiến đấu với người ta.
"Sau này nếu có bản lĩnh tự đi vào thì phải có bản lĩnh để thoát ra, đừng bắt tôi bảo lãnh anh nữa."
Lê Kim Huyên nói một cách thờ ơ, hôm nay cô đã tức tốc đến đồn cảnh sát, bảo lãnh Trần Xuân Độ tại ngoại dưới cái nhìn kinh ngạc của bao nhiêu cảnh sát ở đó... Rất may là gần đồn cảnh sát không có công ty đưa tin nào, nếu không sáng mai họ sẽ bị giới truyền thông tóm được rồi giật tít mất!
Nếu không phải vì tên này, làm sao cô có thể mạo hiểm đến thê thảm vì anh vậy chứ! Chỉ vì chút chuyện đánh nhau cỏn con kia thôi! "Tổng giám đốc Lê, đừng lo mà, lần sau tôi nhất định sẽ không vào đồn cảnh sát nữa đâu." Trần Xuân Độ cười vỗ ngực đảm bảo.
Một lúc sau, Tô Hiểu Vân cũng từ trên lầu bước xuống, ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên.
Bây giờ đã tối gần giờ đi ngủ rồi, không biết Tô Hiểu Vân có cố ý hay không mà mặc một bộ đồ ngủ màu đen mờ, Trần Xuân Độ vô tình lướt qua bộ đồ ngủ trong suốt, nhìn thấu thân hình hoàn hảo của Tô Hiểu Vân dưới bộ đồ ngủ mỏng manh như cánh ve sầu... Đỉnh cao quyến rũ... Đôi chân dài và tròn trịa, cùng với khuôn mặt mị hoặc và nét quyến rũ tột cùng của Tô Hiểu Vân, ngay cả Trần Xuân Độ, người đã làm điêu đứng vô số phụ nữ ở nước ngoài vào lúc này vậy mà cũng thấy động lòng.
Cực phẩm nha... Cực phẩm Tô Hiểu Vân này nhất định là đứng đầu trong số các cô gái ở đây! Lê Kim Huyên liếc nhìn Tô Hiểu Vân, không nhịn được, nói: "Mặc hở vậy cho ai nhìn thế hả?"
“Cậu quản được chắc. Nhà của cậu cũng là của tớ. Ở nhà tớ tớ còn chẳng mặc cái gì nữa cơ."Tô HiểuVân liếc Lê Kim Huyên một cái.
“Trong nhà còn có người ngoài, cậu không để ý sao?” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.
"Người ngoài? Người ngoài là ai?" Tô Hiểu Vân nhếch miệng ẩn giấu một ý cười, hỏi.
"Còn có thể là ai? Chính là anh ta đó." Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ đang làm việc nhà cách đó không xa, trầm giọng nói.
“Anh ta là chồng của cậu mà.” Tô Hiểu Vân cong môi, nhưng Lê Kim Huyên lại hừ một tiếng giải thích: “Là chồng mà gặp nạn là chạy biến mất… Anh ta cũng xứng đáng làm chồng tớ à!”
“Tớ lại thấy anh ta rất tốt, còn thật hơn cả mấy kẻ gọi là quý ông đeo mặt nạ đạo đức giả khác cơ.” Tô Hiểu Vân nhìn chằm chằm bộ dáng của Trần Xuân Độ nói đầy ẩn ý.
Đột nhiên Lê Kim Huyên hự lên một tiếng, lông mày cau lại, hai tay che bụng dưới, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ đau đớn.
“Sao vậy?” Tô Hiểu Vân giật mình, lo lắng hỏi.
“Không rõ, cứ thỉnh thoảng là lại thấy đau.” Lê Kim Huyên lắc đầu, cô đã tìm cách chữa trị, nhưng bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.
“Tổng giám đốc Lê, cô có thể cho tôi xem thử được không?” Bên cạnh đột nhiên có giọng nói, Tô Loan Loan từ ngoài biệt thự bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Lê Kim Huyên liền quan tâm.
“Được.” Tô Loan Loan duỗi tay ra, ấn nhẹ lên thân thể mảnh khảnh của Lê Kim Huyên, có điều lại vô tình ấn vào một huyệt vị ở bụng dưới của cô, khiến cho lông mày của Lê Kim Huyên lại nhíu lại. Cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
“Đúng chỗ này, thỉnh thoảng cứ đau.” Lê Kim Huyên nói.
"Tổng giám đốc Lê, đây không phải là bệnh, đây là thương tổn khí huyết tiềm ẩn bên trong. Do trước đây cô ăn uống không đều đặn cộng với bị cảm lạnh gây ra, tây y hiện đại và y học cổ truyền trong nươc đều không có phương pháp điều trị để chữa." Tô Loan Loan thu tay về, cau mày nói.
"Thương tổn bên trong? Vậy chắc không phải là bệnh gì nghiêm trọng đâu nhỉ?" Tô Hiểu Vân hỏi.
“Hiện tại đây thực sự không phải là một căn bệnh nghiêm trọng, nhưng nó sẽ dần dần ảnh hưởng đến hệ thống miễn dịch của tổng giám đốc Lê, vì vậy có rất nhiều người ngày thường rất khỏe mạnh, nhưng cuối cùng lại đột nhiên đổ bệnh nặng” Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân lắng nghe một cách cẩn thận, trầm ngâm.
“Không có cách nào chữa khỏi những thương tổn này của Tiểu Huyên à?” Sắc mặt Tô Hiểu Vân không tốt lắm.
“… Có thể nói như vậy.” Tô Loan Loan nói, vừa nãy định nói là thật ra Nước C đã từng có cách để chữa lành tổn thương kiểu này, nhưng mà phương pháp này đã thất truyền từ lâu nên cô không nói ra.
“Tổng giám đốc Lê, tôi có cách để bệnh thuyên giảm.” Không biết từ lúc nào, Trần Xuân Độ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, cả Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đều không chú ý đến.
“Anh có à?” Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Còn Tô Loan Loan thì chỉ nhìn Trần Xuân Độ Thâm một cách thâm sâu, không nói gì.
“Tôi từng học cách xoa bóp từ một thầy trong một tiệm mát xa. Việc xoa bóp có thể giúp cơ thể con người thư giãn và giảm đau cho nhiều loại bệnh. Hiệu quả rất tốt.” Trần Xuân Độ cười: “Tổng giám đốc Lê, mặc dù tôi không thể đảm bảo rằng sẽ chữa khỏi bệnh. Nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt đau đớn.” Tô Loan Loan ở bên nghe Trần Xuân Độ nói, khóe miệng gợi lên một tia lạnh lùng mỉa mai.
Lúc trước cô còn băn khoăn không biết Trần Xuân Độ có phải là kẻ chủ mưu đứng sau Lê Kim Huyên hay không, nhưng bây giờ nghe thấy những gì Trần Xuân Độ nói, cô nhất thời không còn nghi ngờ gì nữa.
Trên đời có nhiều lời đồn đại, nói rằng kỹ thuật xoa bóp có thể chữa được nhiều bệnh, nhưng Tô Loan Loan biết rất rõ rằng phần nhiều trong số đó chẳng qua là lời đồn của các tiệm mát xa, phòng tắm công cộng cố tình tung ra để kiếm tiền.
Kỹ thuật xoa bóp hiện tại hoàn toàn không có tác dụng chữa bệnh.
Tay Trần Xuân Độ này rõ ràng là đang khoác lác!
Tô Loan Loan nhìn sơ đồ bố cục, vẻ mặt hơi thay đổi, Trần Xuân Độ nói đúng, không phải không có lý, theo quan điểm mà Trần Xuân Độ nói, quả thật bố cục của cô ta có vấn đề... Nếu thật sự hung thủ đúng như Trần Xuân Độ nói là những hướng và góc độ đó thì vệ sĩ của cô ta thật khó lòng phát hiện ra được!
Thậm chí lúc đó sát thu không cần phí một binh mộ tốt nào cũng có thể thành công vào bên trong biệt thự, sự bày bố của cô ta lập tức trở nên vô dụng! Tô Loan Loan hơi giật mình, nhìn Trần Xuân Độ sắc mặt trông có vẻ thờ ơ, lúc này cô ta đã không còn cái nhìn vẻ khinh thường Trần Xuân Độ như trước nữa, vẻ mặt nhìn Trần Xuân Độ trở nên ngưng trọng hơn một chút.
Đọc truyện tại đây.
Ở nước C, cô ấy sở hữu kiến thức chuyên môn, đặc biệt là bày bố trong những loại biệt thự này, có thể nói là vô cùng dễ dàng, nhưng Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra khuyết điểm… Tô Loan Loan sao có thể dám coi thường Trần Xuân Độ, ở Nước C, những người có thể nhìn thấu cục diện trong nháy mắt như thế này vô cùng ít ỏi! “Làm sao anh nhìn ra được?” Tô Loan Loan trầm giọng hỏi.
“Rất đơn giản, nhìn lướt qua là có thể biết được.” Trần Xuân Độ cười nhạt.
“Nhìn lướt qua?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Loan Loan ngẩn ra, thấy bộ dạng khinh khỉnh không biết xấu hổ của Trần Xuân Độ, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng nổi lên một tia chán ghét.
Tên này chắc chắn đang làm bộ làm tịch hơn người! Tô Loan Loan hừ lạnh một tiếng, cảnh giác của cô đối với Trần Xuân Độ thoáng cái đã không còn nứa, rồi cô lại nghĩ, nêu bản thân anh thật sự có năng lực nhìn thấu như thế, làm sao có thể bằng lòng ở bên cạnh Lê Kim Huyên được.
Lẽ nào anh thực sự tình cờ nhìn ra được? Tô Loan Loan thầm nói trong lòng, cô liên tục tục thăm dò Trần Xuân Độ, nhưng hoàn toàn không dò được gì sâu, hoặc cũng có thể nói là không dò la ra được bất cứ manh mối nào.
“Sao rồi?” Lúc này, Lê Kim Huyên mặc một bộ váy quý phái và ưu nhã bước đến ngồi ở bên cạnh Tô Loan Loan.
“Không có gì, tổng giám đốc Lê, tôi đang thảo luận với anh Trần về vị trí sắp xếp vệ sĩ.” Tô Loan Loan nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngưng trọng, cô liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng có chút khinh thường, hỏi: “Nói được chuyện gì với anh ta chứ, anh ta không hiểu gì cả đâu.” Trần Xuân Độ cười, nói: “Đúng, tôi không hiểu gì cả, nhìn cũng lọ mọ xem vậy thôi, có nói cái gì không đúng thì cô Tô cũng đừng để ý nha.” Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ đầy ẩn ý, cất đi bản bố cục.
Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt đẹp của cô càng lộ thêm vẻ chán ghét, cái tên này, thật sự không có tôn nghiêm và khí tiết của đàn ông chút nào, làm sao cô lại cùng người đàn ông này sống chung dưới một mái nhà tận ba tháng chứ.
“Tổng giám đốc Lê, tôi điều chỉnh vị trí của vệ sĩ trước đây." Tô Loan Loan đứng dậy nói.
“Được.” Lê Kim Huyên gật đầu, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, ngồi trên sô pha.
Trần Xuân Độ ngưng mắt nghiền ngẫm nhìn bóng lưng Tô Loan Loan, Tô Loan Loan bước đi rất có quy cách, khoảng cách mỗi bước đều rất tương đương nhau, mỗi động tác đều rất chuẩn mực, không có sự cẩu thả của người thường, vừa nhìn là biết đã từng tham gia quân đội.
Thật ra, điều mà Trần Xuân Độ không nói với Tô Loan Loan là nếu đổi lại để Trần Xuân Độ bố trí cho ngôi biệt thự này thì chỉ cần ba mươi người là đủ... Nhiều người trong số năm mươi người mà Tô Loan Loan điều động tới đều bị lãng phí ở những vị trí vô dụng. Căn bản là không có chút tác dụng bảo vệ nào cả...
“Nói đi, sao hôm nay anh lại đánh nhau với người ta rồi muốn tôi bảo lãnh cho anh hả?” Lê Kim Huyên lạnh lùng hỏi.
“Tổng giám đốc Lê, thật sự không phải tôi đánh họ, mấy người bọn họ mạnh như vậy, tôi làm sao đánh được?” Trần Xuân Độ háo hức rót cho Lê Kim Huyên một tách trà, làm khổ nói.
Nghe Trần Xuân Độ nói vậy, Lê Kim Huyên nghĩ kỹ lại, quả nhiên là đúng như vậy, trong mấy lần bị tấn công trước đây, tên vô dụng này chạy còn nhanh hơn con thỏ, cũng không có dũng khí chiến đấu với người ta.
"Sau này nếu có bản lĩnh tự đi vào thì phải có bản lĩnh để thoát ra, đừng bắt tôi bảo lãnh anh nữa."
Lê Kim Huyên nói một cách thờ ơ, hôm nay cô đã tức tốc đến đồn cảnh sát, bảo lãnh Trần Xuân Độ tại ngoại dưới cái nhìn kinh ngạc của bao nhiêu cảnh sát ở đó... Rất may là gần đồn cảnh sát không có công ty đưa tin nào, nếu không sáng mai họ sẽ bị giới truyền thông tóm được rồi giật tít mất!
Nếu không phải vì tên này, làm sao cô có thể mạo hiểm đến thê thảm vì anh vậy chứ! Chỉ vì chút chuyện đánh nhau cỏn con kia thôi! "Tổng giám đốc Lê, đừng lo mà, lần sau tôi nhất định sẽ không vào đồn cảnh sát nữa đâu." Trần Xuân Độ cười vỗ ngực đảm bảo.
Một lúc sau, Tô Hiểu Vân cũng từ trên lầu bước xuống, ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên.
Bây giờ đã tối gần giờ đi ngủ rồi, không biết Tô Hiểu Vân có cố ý hay không mà mặc một bộ đồ ngủ màu đen mờ, Trần Xuân Độ vô tình lướt qua bộ đồ ngủ trong suốt, nhìn thấu thân hình hoàn hảo của Tô Hiểu Vân dưới bộ đồ ngủ mỏng manh như cánh ve sầu... Đỉnh cao quyến rũ... Đôi chân dài và tròn trịa, cùng với khuôn mặt mị hoặc và nét quyến rũ tột cùng của Tô Hiểu Vân, ngay cả Trần Xuân Độ, người đã làm điêu đứng vô số phụ nữ ở nước ngoài vào lúc này vậy mà cũng thấy động lòng.
Cực phẩm nha... Cực phẩm Tô Hiểu Vân này nhất định là đứng đầu trong số các cô gái ở đây! Lê Kim Huyên liếc nhìn Tô Hiểu Vân, không nhịn được, nói: "Mặc hở vậy cho ai nhìn thế hả?"
“Cậu quản được chắc. Nhà của cậu cũng là của tớ. Ở nhà tớ tớ còn chẳng mặc cái gì nữa cơ."Tô HiểuVân liếc Lê Kim Huyên một cái.
“Trong nhà còn có người ngoài, cậu không để ý sao?” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.
"Người ngoài? Người ngoài là ai?" Tô Hiểu Vân nhếch miệng ẩn giấu một ý cười, hỏi.
"Còn có thể là ai? Chính là anh ta đó." Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ đang làm việc nhà cách đó không xa, trầm giọng nói.
“Anh ta là chồng của cậu mà.” Tô Hiểu Vân cong môi, nhưng Lê Kim Huyên lại hừ một tiếng giải thích: “Là chồng mà gặp nạn là chạy biến mất… Anh ta cũng xứng đáng làm chồng tớ à!”
“Tớ lại thấy anh ta rất tốt, còn thật hơn cả mấy kẻ gọi là quý ông đeo mặt nạ đạo đức giả khác cơ.” Tô Hiểu Vân nhìn chằm chằm bộ dáng của Trần Xuân Độ nói đầy ẩn ý.
Đột nhiên Lê Kim Huyên hự lên một tiếng, lông mày cau lại, hai tay che bụng dưới, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ đau đớn.
“Sao vậy?” Tô Hiểu Vân giật mình, lo lắng hỏi.
“Không rõ, cứ thỉnh thoảng là lại thấy đau.” Lê Kim Huyên lắc đầu, cô đã tìm cách chữa trị, nhưng bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.
“Tổng giám đốc Lê, cô có thể cho tôi xem thử được không?” Bên cạnh đột nhiên có giọng nói, Tô Loan Loan từ ngoài biệt thự bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Lê Kim Huyên liền quan tâm.
“Được.” Tô Loan Loan duỗi tay ra, ấn nhẹ lên thân thể mảnh khảnh của Lê Kim Huyên, có điều lại vô tình ấn vào một huyệt vị ở bụng dưới của cô, khiến cho lông mày của Lê Kim Huyên lại nhíu lại. Cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
“Đúng chỗ này, thỉnh thoảng cứ đau.” Lê Kim Huyên nói.
"Tổng giám đốc Lê, đây không phải là bệnh, đây là thương tổn khí huyết tiềm ẩn bên trong. Do trước đây cô ăn uống không đều đặn cộng với bị cảm lạnh gây ra, tây y hiện đại và y học cổ truyền trong nươc đều không có phương pháp điều trị để chữa." Tô Loan Loan thu tay về, cau mày nói.
"Thương tổn bên trong? Vậy chắc không phải là bệnh gì nghiêm trọng đâu nhỉ?" Tô Hiểu Vân hỏi.
“Hiện tại đây thực sự không phải là một căn bệnh nghiêm trọng, nhưng nó sẽ dần dần ảnh hưởng đến hệ thống miễn dịch của tổng giám đốc Lê, vì vậy có rất nhiều người ngày thường rất khỏe mạnh, nhưng cuối cùng lại đột nhiên đổ bệnh nặng” Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân lắng nghe một cách cẩn thận, trầm ngâm.
“Không có cách nào chữa khỏi những thương tổn này của Tiểu Huyên à?” Sắc mặt Tô Hiểu Vân không tốt lắm.
“… Có thể nói như vậy.” Tô Loan Loan nói, vừa nãy định nói là thật ra Nước C đã từng có cách để chữa lành tổn thương kiểu này, nhưng mà phương pháp này đã thất truyền từ lâu nên cô không nói ra.
“Tổng giám đốc Lê, tôi có cách để bệnh thuyên giảm.” Không biết từ lúc nào, Trần Xuân Độ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, cả Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đều không chú ý đến.
“Anh có à?” Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Còn Tô Loan Loan thì chỉ nhìn Trần Xuân Độ Thâm một cách thâm sâu, không nói gì.
“Tôi từng học cách xoa bóp từ một thầy trong một tiệm mát xa. Việc xoa bóp có thể giúp cơ thể con người thư giãn và giảm đau cho nhiều loại bệnh. Hiệu quả rất tốt.” Trần Xuân Độ cười: “Tổng giám đốc Lê, mặc dù tôi không thể đảm bảo rằng sẽ chữa khỏi bệnh. Nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt đau đớn.” Tô Loan Loan ở bên nghe Trần Xuân Độ nói, khóe miệng gợi lên một tia lạnh lùng mỉa mai.
Lúc trước cô còn băn khoăn không biết Trần Xuân Độ có phải là kẻ chủ mưu đứng sau Lê Kim Huyên hay không, nhưng bây giờ nghe thấy những gì Trần Xuân Độ nói, cô nhất thời không còn nghi ngờ gì nữa.
Trên đời có nhiều lời đồn đại, nói rằng kỹ thuật xoa bóp có thể chữa được nhiều bệnh, nhưng Tô Loan Loan biết rất rõ rằng phần nhiều trong số đó chẳng qua là lời đồn của các tiệm mát xa, phòng tắm công cộng cố tình tung ra để kiếm tiền.
Kỹ thuật xoa bóp hiện tại hoàn toàn không có tác dụng chữa bệnh.
Tay Trần Xuân Độ này rõ ràng là đang khoác lác!