Dù là Long Vương cũng không thể biết được mọi thứ, chẳng hạn như lúc này.
Dưới khăn che mặt màu đen, Trần Xuân Độ nhíu mày, liếc nhìn sân thi đấu ở trước mặt, tầm mắt dừng trên người Trương Bảo Thành ở phía xa xa, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ gì đó.
Trương Bảo Thành đang đứng trước bàn, nhìn những phiến đá thô mà nhân viên đã bày trên bàn lớn, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.
Chưa tới năm phút, Trương Bảo Thành đã chọn ra năm phiến đá thô với hình dáng khác nhau, ông đặt chúng ở trước mặt mình, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.
Thời gian không quá năm phút.
Trương Bảo Thành thấy thời gian vẫn còn dư dả thì yên lòng, rồi đặt phiến đá thô đầu tiên lên máy cắt, định cắt nhát dao thứ nhất.
Đúng lúc này, dao cắt bỗng ngừng ở trên không, Trương Bảo Thành nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn phiến đá thô đã bị ông loại bỏ trước đó.
Trong lòng ông bỗng đấu tranh, mặc dù phiến đá thô ông đang chọn trông rất giống một vật phẩm quý hiếm đã mất tích trong truyền thuyết, nhưng thật ra phiến đá thô đã bị ông loại bỏ kia cũng không kém.
Trương Bảo Thành gần như hiểu rõ mấy phiến đá thô này hơn bất kỳ tuyển thủ dự thi nào trên sân, đây đều là đá thô được chọn ngẫu nhiên trong bảo khố, hơn nữa thứ có thể lấy ra từ trong gốc gác Hiệp hội đổ thạch sao có thể là vật tầm thường?
Mấy phiến đá thô này càng có tính may rủi hơn đá bình thường khác, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng lúc cắt ra lại là chất ngọc quý hiếm, Trương Bảo Thành đã chứng kiến chuyện này nhiều lần rồi.
Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, có lẽ giá trị của phiến đá thô đó còn cao hơn phiến đá này?
Trương Bảo Thành khó mà chắc chắn, nên đặt máy cắt trong tay xuống, đặt hai phiến đá thô đó nằm cạnh nhau, để tiến hành so sánh kỹ lưỡng.
Một lúc sau, Trương Bảo Thành mới lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, đặt phiến đá thô mà ông loại bỏ lúc trước lên máy cắt, ánh mắt quả quyết kiên định, một dao cắt xuống.
Thoáng chốc, vết dao ngày càng cắt sâu vào phiến đá thô đó, một tia sáng màu vàng đất bỗng chiếu ra từ vết cắt đó.
Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, lúc nhìn thấy tia sáng màu vàng đất đó, rõ ràng trên mặt ông thoáng qua vẻ mừng rỡ, lộ ra vẻ kích động.
Quả nhiên ông đã đoán đúng, hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của ông, trong phiến đá thô này thật sự là một loại ngọc đã mất tích.
Nếu ông đoán không lầm thì trong phiến đá thô này chất ngọc chiếm phần nhiều hơn.
Cuối cùng tảng đá trong lòng Trương Bảo Thành cũng được thả lỏng, ông cầm phiến đá thô này lên, liếc nhìn mấy người xung quanh.
Vì khoảng cách quá xa, nên Trương Bảo Thành không nhìn thấy gì cả, đành phải thành thật, tiếp tục cúi đầu nhìn phiến đá thô này.
Nhưng Trương Bảo Thành không hề hay biết, mọi hành động của ông lúc nãy đều bị quay lại, rồi chiếu lên màn hình lớn, giờ trên khán đài, vô số khán giả đang bàn tán xôn xao về ông.
“Ông ấy đang làm gì thế, người khác đều sắp đến phiến thứ ba rồi, sao ông ấy chỉ mới cắt xong phiến thứ nhất vậy?” Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nhíu chặt mày, tất nhiên cô không thể hiểu Trương Bảo Thành đang cực kỳ áp lực vì biết quá nhiều.
Mấy tuyển thủ dự thi khác hoàn toàn không lo lắng như Trương Bảo Thành, nên ung dung hơn nhiều.
Lúc Lê Kim Huyên đang lo lắng cho Trương Bảo Thành, thì trên ghế ban giám khảo, mấy ông lão đang thảo luận về mười mấy tuyển thủ trên sân.
“Quả nhiên Trương Bảo Thành này trúng kế rồi, với tốc độ này của ông ta, chắc chắn không thể cắt đến phiến đá thứ năm khi cuộc thi kết thúc, dựa vào thực lực này của ông ta, nếu không phải năm đó tôi chuyên tâm nghiên cứu đá thượng cổ quý hiếm đã bị hủy diệt, thì đâu đến lượt ông ta lên làm hội trưởng.” Một ông lão nhìn thấy hành động của Trương Bảo Thành, thì cười mỉa mai khinh bỉ.
“Vị trí hội trưởng Hiệp hội đổ thạch này đâu dễ làm như vậy, một khi ngồi vào vị trí đó, thì ngày nào cũng phải mệt nhọc với các loại giấy tờ, lấy đâu ra sức để đi nghiên cứu đổ thạch... Trương Bảo Thành rất có thiên phú, đáng tiếc, ông ta đã đi nhầm đường, trình độ về đổ thạch của ông ta đã sớm ngừng khi ông nhậm chức hội trưởng này.” Một người khác cũng gật đầu nói.
“Quả nhiên mùa này vẫn là Song Tử Thần có mắt nhìn.” Ông lão mỉa mai Trần Xuân Độ lúc trước nói, mấy người khác cũng nhìn về phía Song Tử Thần, rồi đồng loạt gật đầu.
“Tốc độ của Song Tử Thần vẫn vững vàng chiếm vị trí thứ nhất trong mười sáu người trước mặt, bọn họ sắp cắt xong phiến thứ ba rồi.”
“Xem ra trình độ đổ thạch của họ ngày càng uyên thâm, mỗi vị trí cắt đều vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn không tổn hại đến chất ngọc ở bên trong.”
“Xem ra người có thực lực đáng mong đợi nhất ở đây vẫn là Song Tử Thần.” Các giám khảo thảo luận sôi nổi, nhanh chóng đưa ra kết luận, chỉ có Trần Xuân Độ là luôn im lặng ngồi vắt chéo chân.
Một giám khảo bỗng nhìn về phía Trần Xuân Độ, rồi nói: “Này, ranh con, chẳng phải cậu là giám khảo đặc biệt được Tất Viễn cho đi cửa sau à? Cậu cũng nói gì đi chứ.”
Trần Xuân Độ hờ hững nhìn giám khảo đó đáp: “Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, nên có nói gì cũng không vô ích, chuyện chưa đi đến hồi kết thì đâu thể tùy ý kết luận được?”
Trần Xuân Độ hỏi ngược lại một câu, nhất thời chọc mấy giám khảo khác như xù lông lên, bắt đầu chỉ trích anh không ngớt.
Hàm ý trong câu nói này của Trần Xuân Độ quá rõ ràng, đó là mỉa mai bọn họ.
“Cậu giả thần giả quỷ thì thôi đi, cậu ăn nói với chúng tôi như thế, chẳng lẽ một chút gia giáo cũng không có?” Ông lão oán hận Trần Xuân Độ lúc trước lạnh lùng nói.
“Chúng tôi chỉ đang thảo luận, nhưng trong miệng cậu lại biến thành kết luận, cậu không biết thì ngậm miệng lại cho tôi!”
“Với thực lực này của cậu, còn tới đây làm giám khảo gì đó, giờ Tất Viễn ngày càng vô liêm sỉ, chỉ cần đút tiền là có thể tới đây làm giám khảo đúng không?”
Mấy giám khảo đó quở trách Trần Xuân Độ một trận, rồi phớt lờ anh.
Trần Xuân Độ khẽ cười, anh chẳng muốn để tâm đến mấy giám khảo cực kỳ kiêu ngạo này, trước đó là bọn họ bảo anh đưa ra nhận xét, nhưng sau khi anh đưa ra ý kiến, bọn họ lại bảo anh ngậm miệng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc Trương Bảo Thành cắt xong phiến đá thứ tư, thời gian đã trôi qua gần 40 phút rồi, chỉ còn lại 20 phút nữa.
Mấy tuyển thủ dự thi khác đã sớm cắt xong năm phiến đá, đặt lên bàn rồi lần lượt đi nghỉ ngơi rồi, chỉ còn lại mấy người trên sân thi đấu trống trải, tranh thủ từng giây để cắt tiếp phiến đá thô thứ năm.
Tiến độ của Trương Bảo Thành là chậm nhất, ông nhìn một đống đá thô còn sót lại, không biết từ khi nào, sau lưng ông đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Trương Bảo Thành thở dốc, đổ thạch không phải việc nặng nhọc, nhưng rất tiêu hao về tinh thần trí óc, huống hồ mỗi lần đưa ra sự lựa chọn, đều khiến ông cực kỳ khó khăn, như trải qua cuộc chiến rất ác liệt.
Lúc Trương Bảo Thành định xem xét phải ra sự lựa chọn nào, thì Ngọc Thành Vọng đang ở phía trước bỗng đặt phiến đá thô thứ năm xuống, rồi bấm nút màu đỏ ở trên bàn.
Ngọc Thành Vọng từ tốn xoay người, nhìn Trương Bảo Thành, rồi nở nụ cười quỷ dị mang theo sự chế giễu, Trương Bảo Thành nhìn ông ta, ông ta bỗng giơ tay, làm động tác cắt cổ.
Sau đó Ngọc Thành Vọng sải bước rời đi, nhanh chóng biến mất.
Trương Bảo Thành cúi đầu nhìn mấy phiến đá thô này, sắc mặt hơi khó coi, cảnh tượng Ngọc Thành Vọng mới làm lúc nãy đã khắc ghi trong đầu ông, làm tâm trí ông nhất thời hỗn loạn.
“Còn 20 phút nữa.”
Trên khán đài, Lê Kim Huyên siết chặt nắm đấm, cô nhìn thấy rất rõ, ngày càng có nhiều tuyển thủ dự thi kết thúc rời khỏi sân thi đấu trống trải, thậm chí mấy tuyển thủ chưa hoàn thành kia cũng đã chọn xong phiến đá thứ năm, đang định sử dụng máy cắt để cắt đá rồi.
Nhưng Trương Bảo Thành vẫn chưa chọn xong phiến đá thứ năm.
Trên khán đài, rõ ràng đã có không ít người nhận ra thân phận của Trương Bảo Thành, nên nhất thời gây ra bàn tán sôi nổi.
“Không ngờ Trương Bảo Thành cũng tham gia Chung Cực Tam Đao, ông ta là hội trưởng, làm như vậy có ổn lắm không?”
“Có gì đâu mà không ổn, mặc dù ông ta là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch, nhưng cậu nhìn mấy giám khảo được mời tới lần này đi, nếu tôi nhớ không lầm thì trong đó có hai người từng có ân oán với Trương Bảo Thành... Hơn nữa trên khán đài nhiều người xem như vậy, đại hội đổ thạch lại là tiêu điểm ở Yên Kinh, dù hội trưởng Trương muốn gian lận cũng khó như lên trời.”
“Sao đến giờ mà Trương Bảo Thành vẫn chưa chọn xong phiến đá thứ năm, ông ta chậm chạp quá đó?” Lại có người lên tiếng bất mãn.
“Đúng vậy, tôi còn đang đợi xem vòng tiếp theo đây, sao ông ta vẫn chưa chọn xong vậy? Uổng cho ông ta còn là hội trưởng, nhưng Chung Cực Tam Đao lần này là chậm nhất rồi.”
“Trước đây Chung Cực Tam Đao chỉ cho thời hạn 10 phút, nhưng lần này đã tăng thêm 50 phút rồi, mà ông ta vẫn chưa hoàn thành, có khi nào ông ta làm hội trưởng nhiều năm quá, nên quên sạch kỹ thuật đổ thạch rồi không?”
Từng giọng nói vang lên trên khán đài, Trương Bảo Thành đứng trước hai phiến đá thô, nhìn chằm chằm vào nó, trán đã bất giác lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Rốt cuộc nên chọn cái nào đây...” Trương Bảo Thành đổ mồ hôi như tắm, sau lưng đã sớm ướt sũng, toàn thân lạnh lẽo.
60 phút đủ khiến ông áp lực gấp bội, Trương Bảo Thành đã sớm đưa ra sự lựa chọn trong hai phiến thô này, nhưng ông vẫn cứ do dự, bởi vì 60 phút này.
Dưới khăn che mặt màu đen, Trần Xuân Độ nhíu mày, liếc nhìn sân thi đấu ở trước mặt, tầm mắt dừng trên người Trương Bảo Thành ở phía xa xa, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ gì đó.
Trương Bảo Thành đang đứng trước bàn, nhìn những phiến đá thô mà nhân viên đã bày trên bàn lớn, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.
Chưa tới năm phút, Trương Bảo Thành đã chọn ra năm phiến đá thô với hình dáng khác nhau, ông đặt chúng ở trước mặt mình, bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.
Thời gian không quá năm phút.
Trương Bảo Thành thấy thời gian vẫn còn dư dả thì yên lòng, rồi đặt phiến đá thô đầu tiên lên máy cắt, định cắt nhát dao thứ nhất.
Đúng lúc này, dao cắt bỗng ngừng ở trên không, Trương Bảo Thành nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn phiến đá thô đã bị ông loại bỏ trước đó.
Trong lòng ông bỗng đấu tranh, mặc dù phiến đá thô ông đang chọn trông rất giống một vật phẩm quý hiếm đã mất tích trong truyền thuyết, nhưng thật ra phiến đá thô đã bị ông loại bỏ kia cũng không kém.
Trương Bảo Thành gần như hiểu rõ mấy phiến đá thô này hơn bất kỳ tuyển thủ dự thi nào trên sân, đây đều là đá thô được chọn ngẫu nhiên trong bảo khố, hơn nữa thứ có thể lấy ra từ trong gốc gác Hiệp hội đổ thạch sao có thể là vật tầm thường?
Mấy phiến đá thô này càng có tính may rủi hơn đá bình thường khác, nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng lúc cắt ra lại là chất ngọc quý hiếm, Trương Bảo Thành đã chứng kiến chuyện này nhiều lần rồi.
Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, bỗng nảy ra một suy nghĩ to gan, có lẽ giá trị của phiến đá thô đó còn cao hơn phiến đá này?
Trương Bảo Thành khó mà chắc chắn, nên đặt máy cắt trong tay xuống, đặt hai phiến đá thô đó nằm cạnh nhau, để tiến hành so sánh kỹ lưỡng.
Một lúc sau, Trương Bảo Thành mới lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, đặt phiến đá thô mà ông loại bỏ lúc trước lên máy cắt, ánh mắt quả quyết kiên định, một dao cắt xuống.
Thoáng chốc, vết dao ngày càng cắt sâu vào phiến đá thô đó, một tia sáng màu vàng đất bỗng chiếu ra từ vết cắt đó.
Tim Trương Bảo Thành khẽ run lên, lúc nhìn thấy tia sáng màu vàng đất đó, rõ ràng trên mặt ông thoáng qua vẻ mừng rỡ, lộ ra vẻ kích động.
Quả nhiên ông đã đoán đúng, hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của ông, trong phiến đá thô này thật sự là một loại ngọc đã mất tích.
Nếu ông đoán không lầm thì trong phiến đá thô này chất ngọc chiếm phần nhiều hơn.
Cuối cùng tảng đá trong lòng Trương Bảo Thành cũng được thả lỏng, ông cầm phiến đá thô này lên, liếc nhìn mấy người xung quanh.
Vì khoảng cách quá xa, nên Trương Bảo Thành không nhìn thấy gì cả, đành phải thành thật, tiếp tục cúi đầu nhìn phiến đá thô này.
Nhưng Trương Bảo Thành không hề hay biết, mọi hành động của ông lúc nãy đều bị quay lại, rồi chiếu lên màn hình lớn, giờ trên khán đài, vô số khán giả đang bàn tán xôn xao về ông.
“Ông ấy đang làm gì thế, người khác đều sắp đến phiến thứ ba rồi, sao ông ấy chỉ mới cắt xong phiến thứ nhất vậy?” Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nhíu chặt mày, tất nhiên cô không thể hiểu Trương Bảo Thành đang cực kỳ áp lực vì biết quá nhiều.
Mấy tuyển thủ dự thi khác hoàn toàn không lo lắng như Trương Bảo Thành, nên ung dung hơn nhiều.
Lúc Lê Kim Huyên đang lo lắng cho Trương Bảo Thành, thì trên ghế ban giám khảo, mấy ông lão đang thảo luận về mười mấy tuyển thủ trên sân.
“Quả nhiên Trương Bảo Thành này trúng kế rồi, với tốc độ này của ông ta, chắc chắn không thể cắt đến phiến đá thứ năm khi cuộc thi kết thúc, dựa vào thực lực này của ông ta, nếu không phải năm đó tôi chuyên tâm nghiên cứu đá thượng cổ quý hiếm đã bị hủy diệt, thì đâu đến lượt ông ta lên làm hội trưởng.” Một ông lão nhìn thấy hành động của Trương Bảo Thành, thì cười mỉa mai khinh bỉ.
“Vị trí hội trưởng Hiệp hội đổ thạch này đâu dễ làm như vậy, một khi ngồi vào vị trí đó, thì ngày nào cũng phải mệt nhọc với các loại giấy tờ, lấy đâu ra sức để đi nghiên cứu đổ thạch... Trương Bảo Thành rất có thiên phú, đáng tiếc, ông ta đã đi nhầm đường, trình độ về đổ thạch của ông ta đã sớm ngừng khi ông nhậm chức hội trưởng này.” Một người khác cũng gật đầu nói.
“Quả nhiên mùa này vẫn là Song Tử Thần có mắt nhìn.” Ông lão mỉa mai Trần Xuân Độ lúc trước nói, mấy người khác cũng nhìn về phía Song Tử Thần, rồi đồng loạt gật đầu.
“Tốc độ của Song Tử Thần vẫn vững vàng chiếm vị trí thứ nhất trong mười sáu người trước mặt, bọn họ sắp cắt xong phiến thứ ba rồi.”
“Xem ra trình độ đổ thạch của họ ngày càng uyên thâm, mỗi vị trí cắt đều vô cùng chuẩn xác, hoàn toàn không tổn hại đến chất ngọc ở bên trong.”
“Xem ra người có thực lực đáng mong đợi nhất ở đây vẫn là Song Tử Thần.” Các giám khảo thảo luận sôi nổi, nhanh chóng đưa ra kết luận, chỉ có Trần Xuân Độ là luôn im lặng ngồi vắt chéo chân.
Một giám khảo bỗng nhìn về phía Trần Xuân Độ, rồi nói: “Này, ranh con, chẳng phải cậu là giám khảo đặc biệt được Tất Viễn cho đi cửa sau à? Cậu cũng nói gì đi chứ.”
Trần Xuân Độ hờ hững nhìn giám khảo đó đáp: “Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, nên có nói gì cũng không vô ích, chuyện chưa đi đến hồi kết thì đâu thể tùy ý kết luận được?”
Trần Xuân Độ hỏi ngược lại một câu, nhất thời chọc mấy giám khảo khác như xù lông lên, bắt đầu chỉ trích anh không ngớt.
Hàm ý trong câu nói này của Trần Xuân Độ quá rõ ràng, đó là mỉa mai bọn họ.
“Cậu giả thần giả quỷ thì thôi đi, cậu ăn nói với chúng tôi như thế, chẳng lẽ một chút gia giáo cũng không có?” Ông lão oán hận Trần Xuân Độ lúc trước lạnh lùng nói.
“Chúng tôi chỉ đang thảo luận, nhưng trong miệng cậu lại biến thành kết luận, cậu không biết thì ngậm miệng lại cho tôi!”
“Với thực lực này của cậu, còn tới đây làm giám khảo gì đó, giờ Tất Viễn ngày càng vô liêm sỉ, chỉ cần đút tiền là có thể tới đây làm giám khảo đúng không?”
Mấy giám khảo đó quở trách Trần Xuân Độ một trận, rồi phớt lờ anh.
Trần Xuân Độ khẽ cười, anh chẳng muốn để tâm đến mấy giám khảo cực kỳ kiêu ngạo này, trước đó là bọn họ bảo anh đưa ra nhận xét, nhưng sau khi anh đưa ra ý kiến, bọn họ lại bảo anh ngậm miệng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc Trương Bảo Thành cắt xong phiến đá thứ tư, thời gian đã trôi qua gần 40 phút rồi, chỉ còn lại 20 phút nữa.
Mấy tuyển thủ dự thi khác đã sớm cắt xong năm phiến đá, đặt lên bàn rồi lần lượt đi nghỉ ngơi rồi, chỉ còn lại mấy người trên sân thi đấu trống trải, tranh thủ từng giây để cắt tiếp phiến đá thô thứ năm.
Tiến độ của Trương Bảo Thành là chậm nhất, ông nhìn một đống đá thô còn sót lại, không biết từ khi nào, sau lưng ông đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Trương Bảo Thành thở dốc, đổ thạch không phải việc nặng nhọc, nhưng rất tiêu hao về tinh thần trí óc, huống hồ mỗi lần đưa ra sự lựa chọn, đều khiến ông cực kỳ khó khăn, như trải qua cuộc chiến rất ác liệt.
Lúc Trương Bảo Thành định xem xét phải ra sự lựa chọn nào, thì Ngọc Thành Vọng đang ở phía trước bỗng đặt phiến đá thô thứ năm xuống, rồi bấm nút màu đỏ ở trên bàn.
Ngọc Thành Vọng từ tốn xoay người, nhìn Trương Bảo Thành, rồi nở nụ cười quỷ dị mang theo sự chế giễu, Trương Bảo Thành nhìn ông ta, ông ta bỗng giơ tay, làm động tác cắt cổ.
Sau đó Ngọc Thành Vọng sải bước rời đi, nhanh chóng biến mất.
Trương Bảo Thành cúi đầu nhìn mấy phiến đá thô này, sắc mặt hơi khó coi, cảnh tượng Ngọc Thành Vọng mới làm lúc nãy đã khắc ghi trong đầu ông, làm tâm trí ông nhất thời hỗn loạn.
“Còn 20 phút nữa.”
Trên khán đài, Lê Kim Huyên siết chặt nắm đấm, cô nhìn thấy rất rõ, ngày càng có nhiều tuyển thủ dự thi kết thúc rời khỏi sân thi đấu trống trải, thậm chí mấy tuyển thủ chưa hoàn thành kia cũng đã chọn xong phiến đá thứ năm, đang định sử dụng máy cắt để cắt đá rồi.
Nhưng Trương Bảo Thành vẫn chưa chọn xong phiến đá thứ năm.
Trên khán đài, rõ ràng đã có không ít người nhận ra thân phận của Trương Bảo Thành, nên nhất thời gây ra bàn tán sôi nổi.
“Không ngờ Trương Bảo Thành cũng tham gia Chung Cực Tam Đao, ông ta là hội trưởng, làm như vậy có ổn lắm không?”
“Có gì đâu mà không ổn, mặc dù ông ta là hội trưởng Hiệp hội đổ thạch, nhưng cậu nhìn mấy giám khảo được mời tới lần này đi, nếu tôi nhớ không lầm thì trong đó có hai người từng có ân oán với Trương Bảo Thành... Hơn nữa trên khán đài nhiều người xem như vậy, đại hội đổ thạch lại là tiêu điểm ở Yên Kinh, dù hội trưởng Trương muốn gian lận cũng khó như lên trời.”
“Sao đến giờ mà Trương Bảo Thành vẫn chưa chọn xong phiến đá thứ năm, ông ta chậm chạp quá đó?” Lại có người lên tiếng bất mãn.
“Đúng vậy, tôi còn đang đợi xem vòng tiếp theo đây, sao ông ta vẫn chưa chọn xong vậy? Uổng cho ông ta còn là hội trưởng, nhưng Chung Cực Tam Đao lần này là chậm nhất rồi.”
“Trước đây Chung Cực Tam Đao chỉ cho thời hạn 10 phút, nhưng lần này đã tăng thêm 50 phút rồi, mà ông ta vẫn chưa hoàn thành, có khi nào ông ta làm hội trưởng nhiều năm quá, nên quên sạch kỹ thuật đổ thạch rồi không?”
Từng giọng nói vang lên trên khán đài, Trương Bảo Thành đứng trước hai phiến đá thô, nhìn chằm chằm vào nó, trán đã bất giác lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Rốt cuộc nên chọn cái nào đây...” Trương Bảo Thành đổ mồ hôi như tắm, sau lưng đã sớm ướt sũng, toàn thân lạnh lẽo.
60 phút đủ khiến ông áp lực gấp bội, Trương Bảo Thành đã sớm đưa ra sự lựa chọn trong hai phiến thô này, nhưng ông vẫn cứ do dự, bởi vì 60 phút này.