Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn lúc này, Trần Xuân Độ không hề biết chuyện hai người Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên đang tính kế dụ mình, lúc này anh đang làm việc nhà rồi hắt hơi mấy cái.

"Mẹ nó, ai đang nhắc tôi vậy." Trần Xuân Độ xoa mũi, lẩm bẩm.

Trần Xuân Độ quỳ xuống, đang cúi đầu cẩn thận lau nhà, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là Đường Nhu gọi đến.

Sau đó... ngoài dự đoán của mọi người, Trần Xuân Độ từ chối không hề do dự.

Mà trước khi từ chối cuộc gọi này thì Trần Xuân Độ đã liên tục không nhận mười mấy cuộc gọi của Đường Nhu rồi.

"Con bé này, có phiền không thế." Trần Xuân Độ lẩm bẩm. Từ đêm hôm đó, Đường Nhu không ngừng bám lấy anh, cứ cho là Trần Xuân Độ cứu mình, dù Trần Xuân Độ giải thích thế nào thì cô ta cũng không nghe lọt.

Ban đầu mới làm phiền Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vẫn vui vẻ chịu đựng... Dù sao thì đây chính là người đẹp mà cả vóc dáng nhan sắc lẫn khí chất đều liệt vào hàng cực phẩm. Trần Xuân Độ đương nhiên cung kính chẳng bằng tuân mệnh, như điên chạy đi hẹn ăn cơm với Đường Nhu.

Kết quả, ai ngờ sau khi Đường Nhu uống tí rượu vào thì cứ cố kéo Trần Xuân Độ đi thuê phòng... Còn nói phải trao cho Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ đương nhiên không chịu.

Theo lời nói của loại người như Trần Xuân Độ... Anh còn chưa chinh phục được ngọn núi băng nho nhỏ đó, chưa khiến cô ấy quỳ xuống hát trước mặt mình rồi đánh chén, thì sao có thể đi chinh phục hoa cỏ bên ngoài?

Mục tiêu của Trần Xuân Độ bây giờ là muốn biến cô vợ hợp pháp của mình, thiên kim nhà họ Lê, từ hợp pháp hóa thành tư nhân hóa... Anh tin rằng, một ngày nào đó, Lê Kim Huyên sẽ bị anh làm cho cảm động, coi như anh trả hết nợ cho nhà họ Lê.

Anh liên tục nỗ lực có bước tiến cho mục tiêu này, ít nhất thì Lê Kim Huyên đã không còn hà khắc nghiêm nghị như trước, cũng ít khi bới móc vụn vặt nữa.

Sau khi Đường Nhu liên tục gọi hơn hai mươi cuộc, Trần Xuân Độ không nhịn nữa, nhận điện thoại và hỏi: “Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Ông nội em về Thành phố T rồi." Ở đầu kia điện thoại, câu nói đầu tiên của Đường Nhu không phải là chất vấn, mà là đầy mừng rỡ và kích động.

"Ừ sao?" Trần Xuân Độ sửng sốt, ông nội của Đường Nhu, còn là ai nữa đây?

Chính là vị trọng thần của Yên Kinh trong truyền thuyết, Đường Đức. Ở cái thế cục luôn thay đổi như Yên Kinh mà vẫn có thể ngồi yên ghế quyền cao chức trọng, dù là nhà họ Lê cũng vô số lần có ý muốn làm thông gia với nhà họ Đường.

Tuy nhà họ Lê có Lê Thần Yên, trong quan trường là lớp người mới nổi có tiềm lực vô hạn, được rất nhiều vị coi trọng, nhưng vẫn không có một núi dựa vững chắc ổn định. Tuy những ông cụ đó nhìn trúng anh ta, nhưng lúc nào cũng có thể bỏ anh ta được, trong mắt những ông già đó thì anh ta chỉ là một con cờ mà tương lai có khi dùng được thôi.

Trong lòng nguyên lão nhà họ Lê sáng như gương, vì Lê Thần Yên mà họ đã tìm đến rất nhiều gia tộc ở Yên Kinh, trong đó nhà họ Đường chính là một lựa chọn siêu tốt.

Đường Đức chỉ có một cô cháu gái là Đường Nhu, mà Đường Nhu từ nhỏ đã xinh đẹp, chỉ là Đường Đức và con trai bận rộn việc nước nên đã sơ suất việc dạy dỗ, nên hơi nghịch ngợm.

Nhà họ Lê âm thầm tìm đến nhà họ Đường mấy lần, đến tận nhà bàn chuyện thông gia, nhưng Đường Đức chiều Đường Nhu quá nên đương nhiên là từ chối.

Nếu không vì mối quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Lê không tệ thì Đường Đức sẽ không bao giờ bỏ qua cho loại gia tộc lõa lồ mưu kế ra ngoài như nhà họ Lê.

"Chẳng phải cô đã cắt đứt liên lạc với ông nội cô sao?" Trần Xuân Độ hỏi.

"Ai biết thời gian trước ông ấy bận gì, ông ấy chủ động liên lạc với em, bảo em về Yên Kinh, em không về thì ông ấy bay đến tìm em." Giọng nói của Đường Nhu đầy vui sướng: “Trưa nay em mời anh ăn cơm, vừa hay ông nội em cũng muốn nói chuyện với anh nữa."

"Không đi, trưa nay tôi bận." Trần Xuân Độ từ chối ngay.

"Bận gì vậy?" Đường Nhu hỏi đến cùng.

Trần Xuân Độ nói qua loa, đương nhiên anh không nói được là bận gì, Đường Nhu nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ anh có hẹn với hồ ly tinh sao?"

"Cô muốn nghĩ gì thì nghĩ." Trần Xuân Độ lười để ý đến Trần Xuân Độ nên cúp máy luôn.

...

Ở đầu bên kia, đôi mắt xinh đẹp của Đường Nhu trợn lên, trợn mắt nhìn màn hình điện thoại, tức giận giậm chân, tức giận thở phì phò, gương mặt xinh đẹp rất đáng yêu.

"Ông nội, ông xem anh ấy đấy! Tính tình xấu thế này, giống như đá trong hầm vậy đó, vừa thối vừa cứng!" Đường Nhu điện thoại qua.

Bên cạnh là một ông cụ tóc hoa râm nhưng rất tinh thần khỏe mạnh, sắc mặt hờ hững nhưng đôi mắt lại thâm thúy như bầu trời thăm thẳm đầy sao, ông mặt một bộ đồ thái cực trắng như tuyết, trông rất sáng sủa.

Họ ngồi trong một chiếc Limousine đỏ hạng sang, không gian trong xe rộng rãi mà xa hoa, có người chuyên trách lái xe.

Bên ngoài chiếc xe đỏ là bốn bảo tiêu mặc đồ đen, ánh mắt sắc bén đang đứng, ánh mắt sắc bén như mũi kiếm liếc nhìn người đi đường khiến nhiều người hết cả hồn, không dám đến gần.

Ai cũng nhìn thấy tên hãng của chiếc xe nhỏ này, cũng nhận ra kiểu sáng của xem vì chiếc xe này rất hiếm, không phải cứ có tiền là mua được, đỏ... vậy thì chỉ có ở Yên Kinh!

Ở T rất ít khi có đỏ xuất hiện, mỗi một lần xuất hiện đều gây ra xôn xao rất lớn!

Mà chiếc xe đỏ này lại yên lặng xuất hiện bên cạnh con đường người người qua lại, nếu bên ngoài không có bốn bảo tiêu đang đứng thì chiếc xe đỏ này… có vẻ rất khiêm tốn.

"Nhu Nhu, không được nói cậu ấy như thế. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng ông nội, không có cậu ấy thì ông nội đã chết từ lâu rồi." Đường Đức chậm rãi nói.

Đường Nhu hừ: “Thế thì sao, anh ấy cũng cứu mạng cháu, kết quả cháu gọi cho anh ấy mấy chục lần mà chẳng chịu nhận cuộc nào."

"Nhà họ Đường đúng là có duyên với cậu ấy." Đường Đức cảm thán, ông ta nhìn Đường Nhu, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý tưởng.

"Nhu Nhu, cháu ta cậu ấy thế nào?" Đường Đức đột nhiên hỏi.

"Ông nội, ông hỏi chuyện này làm gì?" Ánh mắt của Đường Nhu khựng lại, hỏi.

"Cháu không thấy hai đứa hợp tuổi, mọi mặt đều ổn sao?" Đường Đức cười dịu dàng, khiến cơ thể mềm mại của Đường Nhu run lên, sắc mặt ngạc nhiên: “Ông nội, anh ta bao nhiêu tuổi rồi, thành ông chú luôn rồi!"

"Tuổi tác lớn chút mới thành thục, đàn ông thành thục mới đáng tin."

"Ông nội, ông đang nghĩ gì vậy! Cháu với anh ta không thể nào đâu! Đời này không thể! Anh ta có điểm nào xứng với cháu!" Gương mặt tuyệt đẹp của Đường Nhu biến sắc, vội vàng phản bác.

Ngoài xe, người đến người đi, ngựa xe nườm nượp, ai mà ngờ được trong chiếc xe Limousine đỏ hạng sang này có một vị là trọng thần của nước C đang thảo luận chuyện nhi nữ tình trường với một cô gái đang độ xuân thì...

...

Gần đến trưa, điện thoại của Trần Xuân Độ đổ chuông, sau khi nghe máy thì bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Tô Loan Loan: “Trưa này, Sếp Lê muốn mở tiệc chào đón một người bạn mới đến nước C, anh đến công ty lái xe đi đón."

"Được." Trần Xuân Độ cất điện thoại, vội vàng mặc một cái áo sơ mi hoa hòe, đi đôi dép màu hồng, rất không hình thượng mà vội vàng đi ra khỏi biệt thự.

Ở cổng biệt thự, hai bảo vệ đứng ở vị trí nhìn Trần Xuân Độ đạp xe đạp đi xa, bóng lưng cực kì lả lơi, sắc mặt hoảng hốt, hỗn loạn trong gió!

Anh Trần mà bọn họ gọi, đúng là càng ngày càng lả lơi, thật khó mà tưởng tượng Lê Kim Huyên từ nhỏ sống trong giới thượng lưu, khí chất cao quý, tu dưỡng tốt thì làm sao sinh sống chung với Trần Xuân Độ đây.

Cổng tòa nhà Lê Thị, Trần Xuân Độ đi vào tòa nhà Lê Thị, dưới bao ánh mắt kì quái mà đi vào thang máy, một đường đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

"Sếp Lê, người ở đâu?" Trần Xuân Độ ngậm một que tăm trong miệng, vừa xỉa răng vừa nói.

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy cách ăn mặc này của Trần Xuân Độ thì lập tức bối rối, giây tiếp theo thì gương mặt xinh xẻo bỗng sững sờ, rồi nổi lên sự rùng mình và cơn thịnh nộ khinh người!

"Ai bảo anh ăn mặc thế này đến công ty?!" Lê Kim Huyên lạnh lùng hỏi.

Trần Xuân Độ sửng sốt, lập tức phản ứng lại, chột dạ giải thích: “Chuyện này à, tại anh đi vội quá nên quên thay đồ..."

Lê Kim Huyên tức đến bức nổi trận lôi đình, sắp cắn nát cả răng, quan hệ giữa cô và Trần Xuân Độ đã truyền ầm khắp tập đoàn Lê thị rồi. Người này chẳng chịu thu liễm, mà càng không e dè gì hơn!

Đây đúng là đang khiến Lê Kim Huyên và tập đoàn Lệ Thị mất mặt!

"Cút!"

Lê Kim Huyên không thể nhịn được, cầm đồ trên bàn máy tính điên cuồng ném tới chỗ Trần Xuân Độ!

Trần Xuân Độ bị ném bảy tám lần, thảm hại né tránh, cuối cùng cũng chạy ra khỏi phòng làm việc.

Một lúc sau, trong phòng làm việc của thư kí, Tô Loan Loan đi ra, đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc thì thấy Trần Xuân Độ sững ra thảm hại ngồi xổm dưới đất: “Trần Xuân Độ, anh sao thế?"

"Khụ khụ... Chân tê nên ngồi một lúc thôi." Trần Xuân Độ lúng túng cười.

"Ừ." Tô Loan Loan gương mặt thanh tú trắng nõn trong sáng gật đầu, mở cửa đi vào phòng làm việc của Lê Kim Huyên.

Mấy phút sau, sau khi Tô Loan Loan đi ra thì trong tay cô ta có thể một chùm chìa khóa. Cô ta đưa cho Trần Xuân Độ, sắc mặt kì dị: “Sếp Lê bảo anh đến sân bay đón người, nói là một người bạn học của cô ấy ngày trước. Người đó mặc áo khoác kẻ ô, cầm vIrenei màu tím."

Trần Xuân Độ gật đầu, cầm lấy chìa khóa, đứng dậy, chưa đi được mấy bước thì đột nhiên bị Tô Loan Loan gọi lại.

"À thì... anh và Sếp Lê bị sao vậy?" Sắc mặt Tô Loan Loan cổ quái, tò mò hỏi.

"Sao thế?" Sắc mặt Trần Xuân Độ sửng sốt, Tô Loan Loan nói: “Ban nãy tôi cảm thấy, trong phòng làm việc của Sếp Lê... không bình thường cho lắm."

Sắc mặt của Tô Loan Loan càng cổ quái hơn. Ban nãy cô ta mở cửa vào phòng làm việc thì thấy sắc mẳ Lê Kim Huyên đờ đẫn, thở hổn hển mà không làm gì được.

Trần Xuân Độ cười haha: “Có khi thân thích đến đó."

...

Bên cạnh con đường ở cổng sân bay, một cô gái xinh đẹp cầm vIrenei màu tím, trong điện thoại vang lên lời dặn dò của Tô Loan Loan: “Khả năng quan sát của anh ta rất tốt, nhất định không được để anh ta nhận ra cô có điều bất thường."

"Yên tâm đi, tôi thi hành nhiệm vụ, trước giờ chưa từng thất bại. Lừa một thằng đàn ông thì dư sức." Cô gái xinh đẹp tuyệt trần tự tin nói, cô ta chẳng coi Trần Xuân Độ ra gì, vì cô ta có khả năng này!

Tô Loan Loan không phản bác được, bởi vì cô gái xinh đẹp tuyệt vời này không hề nói láo!

Vô số lần trộm được tình báo dưới mũi đao dính máu... Cô ta lừa gạt ánh mắt của cục tình báo nước M hết lần này đến lần khác. Bảy hạng mục kiểm tra hà khắc nhất của quân đội, chẳng hề có tác dụng gì với cô ta!

Thế lực siêu cấp ở nước ngoài, quân phiệt quốc tế, rất nhiều các nước lớn đều có bóng dáng cô ta. Cô ta giống như một cái bóng, hành động lặng lẽ, không ai có thể vạch trần thân phận thật sự của cô ta!

Trong mắt cô ta, đây chỉ là một lần giúp đỡ cực kì đơn giản, cô ta có khả năng ngụy trang mà người ta không thể sánh nổi, bất kì sự vờ vịt nào cũng tan thành mây khói khi đối mặt với cô ta!

"Anh ta đến rồi!" Cô gái xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười rồi cúp điện thoại.

Một chiếc Maybach từ xa chạy đến, nhanh chóng giảm tốc rồi đậu ở ven đường.

Chỉ thấy Trần Xuân Độ mặc áo sơ mi hoa hòe xuống xe, nhìn cô gái xinh đẹp, ánh mắt lưu manh lập tức bốc lửa.

"Cô chính là bạn học của Sếp Lê sao?" Trần Xuân Độ cực kì nhiệt tình cười hỏi.

"Là tôi." Cô gái xinh đẹp gật đầu, cười mỉm, giơ tay ra bắt tay với Trần Xuân Độ.

Sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta xen lẫn một sự thâm thúy. Khi cô ta vươn tay ra, trong ngón tay kẹp một mũi kim sắc bén... Chỉ cần Trần Xuân Độ nắm chặt tay thì có thể thu thập được máu của Trần Xuân Độ!

Đến khi đó, cô ta chỉ cần cầm giọt máu đó đi xét nghiệm sinh hóa... mọi chuyện đều được giải quyết!

Cứ thế, thân phận của Trần Xuân Độ có thần bí thế nào thì sự thật cũng phải lòi ra ngoài ánh sáng thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK