Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Soạt soạt soạt!

Vô số ánh mắt đều hướng về phía khối nguyên thạch trong tay giám khảo Chu, và cả về phía Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành cúi đầu thật thấp, ông ta không cần nghĩ kĩ cũng có thể biết được vẻ mặt kinh ngạc, khó mà tin được cùng với những lời đồn đại, phỉ báng của số khán giả kia.

“Phù…” Trương Bảo Thành nặng nề thở dài một hơi, hai tay nắm chặt, những âm thanh hỗn tạp vang vọng trong cơ thể ông ta, mà giám khảo Chu lại nhìn ông ta một cách cao cao tại thượng, khóe miệng nhếch thành một nụ cười khinh bỉ, như là ông ta rất vui vì thấy được cảnh tượng này.

Mấy vị giám khảo cũng lần lượt nói những lời không hàm ý tốt: “Ngọc liệu thấp kém cũng xem như không tệ rồi, e là đã tạo ra kỉ lục thấp nhất của Chung Cực Tam Đao rồi nhỉ?”

“Xem ra hạng nhất lần này của hội trưởng Trương đã chắc chắn rồi, chỉ có điều là từ dưới lên mà thôi!”

Trần Xuân Độ ngồi ở ghế giám khảo nhìn Trương Bảo Thành, sắc mặt không có bất cứ sự thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn, giống như đã dự liệu được.

“Ngọc liệu thấp kém, hội trưởng Trương, ông tài thật đó, loại rác rưởi này mà ông cũng có thể mở ra được, tôi nên nói là vận may của ông không tốt, hay là nói ông đã ngồi ở vị trí này quá lâu đến nỗi quên mất phải đổ thạch như thế nào rồi?” Giám khảo Chu nghịch khối nguyên thạch trong tay, nhìn Trương Bảo Thành một cái, lạnh lùng chế nhạo.

Trương Bảo Thành đứng nguyên tại chỗ, giờ phút này, mỗi một câu nói của giám khảo Chu, những giám khảo các cùng với tất cả những người có mặt ở hiện trường đều khiến ông ta không thể thở nổi, không thể ngẩng đầu lên được!

“Hai khối khác tuy có giá trị không tệ, nhưng số ngọc liệu thấp kém này đã đủ để khiến ông bị loại rồi, đừng mơ đứng top bốn nữa.” Sắc mặt giám khảo Chu càng lúc càng lạnh lùng, sự lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể Trương Bảo Thành từ trên xuống dưới.

Trên khán đài, nhiều người cảm thấy run rẩy, lời này của giám khảo Chu khiến rất nhiều người thấy bất ngờ.

Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nghe thấy câu nói này, cơ thể run rẩy mạnh mẽ, cô nhìn Trương Bảo Thành, nhíu chặt mày lại.

Trực tiếp bị loại, giám khảo Chu thậm chí còn không đợi bảng xếp hạng xuất hiện rồi mới loại theo thứ tự, đây là sự tự tin ở mức độ nào chứ, giám khảo Chu kiêu ngạo nói: “Theo kinh nghiệm làm giám khảo nhiều năm của tôi, ngọc liệu thấp kém này cho dù là ba khối còn lại có giá trị cao như thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứu vớt được sự thất bại của khối nguyên thạch này.”

“Hội trưởng Trương, ông chủ động rút lui thì vẫn còn có thể giữ chút mặt mũi đó.” Giám khảo Chu nhàn nhạt nói: “Đừng đợi đến khi điểm số của tất cả mọi người xuất hiện, ông lại xếp chót. Như vậy mới là sự sỉ nhục lớn nhất đó.”

Toàn hội trưởng lập tức trở nên im bặt, không một tiếng động, vô số khán giả đều ngừng thở lại, không hẹn mà cùng nhìn Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành thật sự sẽ chủ động rút lui sao, theo như kinh nghiệm của giám khảo Chu, nhiều người trong giới cũng vô cùng tám đồng, ngọc liệu thấp kém trong khối này của Trương Bảo Thành gần như không thể nào khiến ông ta lọt vào top bốn được.

Dường như thật sự chỉ có chủ động rút lui mới có thể giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho ông ta.

Trương Bảo Thành nghiến răng siết chặt tay, sắc mặt ông ta đỏ bừng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, trên thực tế, giờ phút này trong lòng ông ta đang đấu tranh vô cùng kịch liệt!

Qua một lúc lâu, Trương Bảo Thành cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết, cuối cùng chỉ có thể cười khổ, sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Chẳng lẽ… thật sự phải cúi đầu, chủ động rút lui sao?

Trương Bảo Thành hiểu rất rõ, giám khảo Chu đang bức cung trá hình, nếu ông ta không chủ động rút lui, xóa tên mình khỏi bảng xếp hạng, đến lúc đó bảng xếp hạng xuất hiện, ông ta mà xếp chót rất có thể sẽ gây ra một hồi dư luận ầm ĩ ở Yên Kinh! Đến lúc đó, vị trí hội trưởng của ông ta rất có thể sẽ không giữ được nữa!

Lúc Trương Bảo Thành hạ quyết tâm, muốn nói rằng ông ta chuẩn bị rút lui, đột nhiên! Lại có sự thay đổi!

“Đợi một chút!”

Một giọng nói khàn khàn vang lên khiến tất cả mọi người đều ngơ ra.

Hàng loạt ánh mắt nhìn về phía giọng nói truyền ra, giám khảo Chu quay đầu, nhìn sang Trần Xuân Độ, lập tức nhíu mày lại.

Trước đó lúc ở vòng một, tên mặc áo đen giả thần giả quỷ này đã gây ra phiền phức không nhỏ cho ông ta.

Giờ anh lại muốn làm gì nữa?

Chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi, Trương Bảo Thành không nghĩ rằng vị giám khảo áo đen này ra tay thì còn có tác dụng gì nữa.

“Có ý kiến gì sao?” Giám khảo Chu lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ.

“Tôi có ý kiến với lời phán xét của ông.” Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng, lập tức khiến ban giám khảo và khán giả đều ngỡ ngàng.

Trước đó lúc ở vòng một, nếu không phải Trần Xuân Độ đứng ra, Trương Bảo Thành cũng không thể nào sống sót đến vòng hai được.

Mà giờ đây, Trần Xuân Độ lại một lần nữa đứng ra.

Khán giả không ngừng nghị luận, ai nấy đều cảm thấy tò mò với Trần Xuân Độ.

“Trương Bảo Thành đã đi đến bước này rồi, tên ngốc áo đen này còn giúp ông ta dẹp đường nữa, đầu bị cửa kẹp rồi sao?”

“Kết quả như vậy còn có thể dị nghị gì nữa, người có mắt đều có thể nhìn ra được là ngọc thấp kém, rõ ràng là đã không còn có thể giúp gì được nữa rồi, định làm một bài văn về loại ngọc liệu thấp kém này sao.”

“Vậy thì có tác dụng gì, với kinh nghiệm của giám khảo Chu, cho dù anh ta có giở trò gì đi nữa cũng vô dụng!”

“Người áo đen này rốt cuộc là ai, tại sao lại giúp ông ấy hết lần này đến lần khác?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, nhíu mày thật chặt, cô nhớ rất rõ, trước đó lúc nghỉ ngơi, Trương Bảo Thành đã nói với cô, ông ta hoàn toàn không quen giám khảo áo đen này.

Lúc Lê Kim Huyên đang không tài nào hiểu nổi, sắc mặt Tô Loan Loan ngồi bên cạnh càng lúc càng kì lạ, nhìn vị giám khảo áo đen này, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Cô ta rất muốn nói cho Lê Kim Huyên biết, nhưng cô ta vừa nghĩ đến việc cứ nhắc đến Trần Xuân Độ là Lê Kim Huyên sẽ nổi giận đùng đùng, cô ta đành phải nuốt lời muốn nói xuống.

“Có ý kiến?” Giám khảo Chu ngơ ra, ngay sau đó nở một nụ cười khinh thường.

“Sao nào, ngọc liệu thấp kém là sự thật bày ra đó rồi, cậu cũng muốn tìm cơ hội lật ván cờ sao?” Giám khảo Chu cười chế nhạo: “Vậy tôi sẽ cho cậu cơ hội này.”

Giám khảo Chu nói xong thì liền vất khối nguyên thạch trong tay cho Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ đón lấy nguyên thạch, hàng loạt ánh mắt đổ dồn qua, những ánh mắt này đều mang vẻ chế giễu và hóng chuyện vui, bọn họ lạnh lùng bàng quang, muốn xem xem Trần Xuân Độ sẽ làm như thế nào.

Trần Xuân Độ cầm lấy khối nguyên thạch, vẻ bề ngoài của nguyên thạch rất đẹp, có màu xanh lá đậm, chiếu đèn pin lên bề mặt còn có thể phát ra ánh sáng mờ ảo màu xanh như nước gợn sóng.

Mà một vết cắt trong đó chính là vết cắt của Trương Bảo Thành, vết cắt này có những hạt ngọc có màu xanh đậm với kích thước to nhỏ khác nhau giống như trứng cá muối, xếp lại thành từng khối trông vô cùng đẹp mắt.

Bàn tay Trần Xuân Độ nhẹ nhàng vuốt ve khối nguyên thạch này, một lúc lâu sau, một vị giám khảo trong đó mất kiên nhẫn, nhíu mày thúc giục: “Cậu đang làm gì đó? Ngọc liệu thấp kém mà thôi, có phải ngọc cực phẩm gì đâu.”

Vị giám khảo kia còn chưa nói xong, đột nhiên, Trần Xuân Độ lại hành động!

Không ai thấy rõ động tác của Trần Xuân Độ, vị giám khảo kia lại như hoa mắt, một tia sáng lướt qua trước mắt ông ta, ngay sau đó, một âm thanh nhức tai vang lên, vang vọng trong không khí.

“Ting!”. truyện teen hay

Long Nha chém mạnh lên khối nguyên thạch kia, tia lửa tung tóe, âm thanh va chạm giòn tan truyền vào trong tai mọi người.

Mà trên khối nguyên thạch kia, có một mảng da thạch đột nhiên bị chắt xuống.

“Keng keng keng!”

Trần Xuân Độ cầm Long Nha trong tay không ngừng vung lên, tốc độ càng lúc càng nhanh!

Một chuỗi âm thanh keng keng keng vang lên không ngớt, khối nguyên thạch bị giám khảo Chu và vô số người khác cho rằng là phế liệu nhanh chóng được thu nhỏ lại, từng lớp từng lớp da thạch bị cắt xuống, cuối cùng chỉ còn lại một khối nguyên thạch với một lớp da mỏng to bằng lòng bàn tay.

Trần Xuân Độ không cắt tiếp nữa, lớp da này quá mỏng rồi, như chỉ cần Long Nha cắt thêm một nhát nữa sẽ phá hủy ngọc liệu bên trong vậy.

Từ đầu đến cuối, nhiều người trong giới và những giám khảo kia nhìn Trần Xuân Độ chỉ dùng Long Nha ngắn ngủi không ngừng mài dũa khối nguyên thạch, vẻ mặt biến sắc.

Người ngoài ngành hóng chuyện vui, người trong ngành xem mánh khóe, sự kinh ngạc mà Trần Xuân Độ đem đến cho số giám khảo kia đã vượt xa sự sôi sục trên khán đài.

Tuy trước đó bọn họ đã từng nhìn thấy một lần, nhưng dù gì cũng chưa thấy rõ chi tiết, chỉ biết là Trần Xuân Độ đã làm được, nhưng điều khiến bọn họ càng bất ngờ là, một con dao găm lại có thể được Trần Xuân Độ sử dụng thành thục, nhẹ nhàng như sử dụng chính cánh tay của mình, tác dụng của cây Long Nha này nằm trong tay Trần Xuân Độ vượt xa số máy cắt nặng nề kia hàng trăm lần!

Giám khảo Chu ngồi chính giữa ban giám khảo, sau khi nhìn thấy một màn thể hiện ban nãy của Trần Xuân Độ, hai mắt ông ta híp lại, đây mới là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người không cần dùng máy cắt để mài dũa, không chỉ như vậy, Trần Xuân Độ còn vô cùng thành thục.

Mà phía dưới ban giám khảo, ánh mắt nhiều tuyển thủ nhìn Trần Xuân Độ cũng lập tức thay đổi, ban đầu ánh mắt bọn họ nhìn Trần Xuân Độ không có gì khác ngoài coi anh là giám khảo.

Trên thực tế, đa số những tuyển thủ này đều là tiền bối thành danh đã lâu, kiểu ăn mặc như Trần Xuân Độ đương nhiên bọn họ sẽ không đặt Trần Xuân Độ vào trong mắt, nhiều lắm cũng chỉ tôn trọng Trần Xuân Độ vì thân phận giám khảo của anh mà thôi.

Nhưng giờ đây, ánh mắt những tuyển thủ tiền bối đó nhìn Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, những đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Phía dưới ban giám khảo, Song Tử Thần lặng lẽ đứng tại chỗ quan sát Trần Xuân Độ, ánh mắt sâu không thấy đáy, không ai có thể thấy rõ được thứ gì qua ánh mắt của hai người họ.

Mà Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ánh mắt lóe sáng bất định, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Chẳng mấy chốc, Trần Xuân Độ đã cất Long Nha đi, nhìn bảo thạch trong lòng bàn tay, ngay sau đó anh chợt siết chặt bàn tay lại!

“Rắc rắc rắc…”

Một loạt tiếng “rắc” vang vọng, đó là âm thanh bảo ngọc vỡ ra!

Hành động đột ngột này của Trần Xuân Độ khiến tất cả mọi người đều ngơ ra!

Mỗi một khối nguyên thạch ở đây đều được lấy ra từ kho của hiệp hội đổ thạch, tuy mở ra ngọc liệu thấp kém, nhưng khối nguyên thạch này vẫn có ý nghĩa kỉ niệm của nó.

Mà giờ đây, Trần Xuân Độ lại không chút do dự bóp vỡ nó, loại ngọc liệu thấp kém này lại càng không có chút giá trị nào!

“Dừng tay, cậu làm gì vậy!” Giám khảo Chu thấy hành động này của Trần Xuân Độ, trong lòng thầm vui, đây đúng là một thời cơ vô cùng tốt để ông ta phản kích lại tên giả thần giả quỷ này rồi đá Trương Bảo Thành ra khỏi cuộc thi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK