Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nhiều người xung quanh cũng một lần nữa dồn sự chú ý vào Trần Xuân Độ.

Đúng vậy, ngay cả Ngọc Thành Vọng cũng suýt nữa quên đi sao lửa mặt trời, thì vị giám khảo bí ẩn mặc đồ đen này sao lại biết chứ?

Ở đây không ai hoài nghi quyền uy của Ngọc Thành Vọng, Ngay cả Song Tử Thần lẫn giám khảo Chu cũng sẽ thành thật thừa nhận rằng họ thua nhà họ Ngọc một bậc.

Nhà họ Ngọc sừng sững không ngã giữa dòng chảy lịch sử lại còn có cả một nền tảng vững vàng như vậy thì hiển nhiên là những gì Ngọc Thành Vọng nói rất thuyết phục.

Nhà họ Ngọc nổi tiếng trong giới trong giới đổ thạch nên quả thật là họ có nghĩa vụ ghi lại những viên đá thô hiếm từng xuất hiện trong lịch sử.

Nhưng giám khảo được đặc biệt mời đến này làm sao biết được?

Trần Xuân Độ đứng đó và không trả lời trực tiếp, nhưng Ngọc Thành Vọng vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, chậm rãi nó: "Sở dĩ tôi không nhận ra ngay từ đầu bởi vì trong sách không có hình ảnh của sao lửa mặt trời mà chỉ có một đoạn miêu tả trúc trắc, phức tạp... Hơn nữa khi tổ tiên của tôi ghi chép về sao lửa mặt trời thì chỉ có một vài dòng ít ỏi, tương truyền nó đã xuất hiện một cách không rõ ràng vào thời nhà Minh… sao lửa mặt trời là nguyên liệu thần thánh từ trên trời rơi xuống dùng để chế tạo thần binh lợi khí. Chỉ cần thêm một mảnh vào bất kỳ vũ khí mới chế tạo nào đó cũng đều có thể khiến nó trở nên cứng cáp và sắc bén hầu như không gì đánh gãy được…”

Ngọc Thành Vọng hơi dừng lại một chút: "Đây là mô tả về sao lửa mặt trời trong một tập về vật liệu thần thánh hiếm có do tổ tiên tôi để lại nhiều năm trước, bất kỳ loại chất liệu ngọc nào được ghi chép lại trong tập vật liệu thần thánh quý hiếm đó cũng đều là thứ chưa từng xuất hiện trên cõi đời này, nên tôi chưa từng nghĩ đến sao lửa mặt trời thật sự tồn tại."

"Nhưng anh làm sao biết sao lửa mặt trời và còn hiểu về nó như thế." Ngọc Thành Vọng bước ra, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Trần Xuân Độ, bất giác giọng điệu của ông ta chợt lạnh lùng, uy nghiêm và ông ta đang lớn tiếng chất vấn!

Giọng điệu của Ngọc Thành Vọng hùng hổ, lấn áp cả Trần Xuân Độ, Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ... Trần Xuân Độ, tuyệt đối không đơn giản!

"sao lửa mặt trời mà cũng suýt chút quên, nhà họ Ngọc các người quả nhiên là đã suy tàn..." Trần Xuân Độ đột nhiên khẽ thở dài, lời anh nói khiến sắc mặt Ngọc Thành Vọng cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên run rẩy.

"Ông có chắc tổ tiên của ông chỉ để lại một quyển miêu tả? Ông không biết tộc khí được truyền đời cho người đứng đầu nhà họ Ngọc là sự dung hợp của sao lửa mặt trời sao?" Trần Xuân Độ tiếc hận thở dài một tiếng, anh lắc đầu, nói một cách thản nhiên khiến nét mặt của Ngọc Thành Vọng đột nhiên ngưng trệ.

Ngọc Thành Vọng cúi đầu kéo áo, một miếng ngọc bội được làm từ một loại chất liệu kỳ quái vừa giống vàng lại vừa giống ngọc lộ ra bên hông ông ta, một khối đỏ như máu, chỉ có người đứng đầu gia tộc đương thời mới đủ tư cách kế thừa miếng ngọc bội máu này, ngay cả Ngọc Thành Vọng lẫn người đứng đầu gia tộc tiền nhiệm cũng đều không xác định được rốt cuộc thứ này được làm bằng chất liệu gì.

Ngọc Thành Vọng biến sắc, vẻ mặt của ông ta khi nhìn Trần Xuân Độ tràn ngập sự kiêng kị cùng vẻ khó có thể tin!

Trần Xuân Độ biết quá rõ về nhà họ Ngọc, ngay cả bí ẩn bực này Trần Xuân Độ cũng biết được khiến trong lòng Ngọc Thành Vọng kịch liệt chấn động, tộc khí, đây là bí mật trọng yếu nhất của nhà họ Ngọc, vậy mà Trần Xuân Độ cũng biết, rốt cuộc Trần Xuân Độ có thân phận như thế nào, anh ta là ai?

Sắc mặt Ngọc Thành Vọng đột nhiên tái nhợt, chính ông ta còn không biết về bí mật thần khí của gia tộc mình mà Trần Xuân Độ lại biết rõ ràng, sắc mặt của anh lại còn bình tĩnh như thể với anh mà nói chẳng có gì là bí mật cả.

Mà trên băng ghế giám khảo, bộ dáng của các vị trở nên vô cùng khó coi, mỗi một phản ứng, mỗi một cử chỉ hành động của Trần Xuân Độ đều mang lại cho người khác cái cảm giác tang thương một cách khó hiểu, ngay cả người làm chủ nhà họ Ngọc cũng không biết mà một vị giám khảo bí ẩn mặc đồ đen lại biết, rốt cuộc anh ta là ai đây?”

"Không thể có điều đó được, quyển đó không thể thất truyền được, anh nhất định là người nhà họ Ngọc, anh nhất định là tên phản đồ của nhà họ Ngọc!" Ngọc Thành Vọng sực tỉnh, lớn tiếng hô.

"Phản đồ?" Trần Xuân Độ châm chọc liếc nhìn Ngọc Thành Vọng hờ hững đáp lại: "Nếu bây giờ ông quyết định rút lui, tôi có thể sẽ nói cho ông biết tin tức của người đứng đầu nhà họ Ngọc tiền nhiệm.”

"Ba..." Hai mắt Ngọc Thành Vọng rụt lại, khi nghe nhắc đến người đứng đầu nhà họ Ngọc tiền nhiệm cũng chính là ba mình, sắc mặt Ngọc Thành Vọng chợt cứng đờ, nhìn Trần Xuân Độ, rồi bất ngờ thốt lên: "Tôi biết rồi, nhất định là ba của tôi, nhất định là ông ta đã nói cho anh biết chuyện này, bây giờ ông ta đang ở đâu!"

Ngọc Thành Vọng bình thường là một người thành thục ổn trọng, nhưng khi nghe nhắc đến ba mình thì lập tức trở nên kích động, trán nổi đầy gân, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú hoàn toàn mất đi lý trí!

Các giám khảo bên cạnh Ngọc Thành Vọng thấy thế đã nhanh chóng tóm lấy ông ta, cơ thể Ngọc Thành Vọng kịch liệt run rẩy, ông ta gườm chằm chằm Trần Xuân Độ, gằn từng tiếng: “Rốt cuộc ông ta đang ở đâu?”

Trần Xuân Độ nhìn ông ta đầy ẩn ý rồi thản nhiên nói: "Chỉ cần ông chủ động rút khỏi buổi đấu giá này thì tôi sẽ nói cho ông biết."

"Anh!" Ngọc Thành Vọng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi! Hiện tại ông ta rất muốn biết nơi ở của người đứng đầu gia tộc đời trước cũng chính là ba của mình… Tuy Ngọc Thành Vọng là một nhân vật có tiếng trong giới giới đổ thạch và có mạng lưới quan hệ rất rộng người đứng đầu gia tộc đời trước, ba của ông ta đã mất tích nhiều năm, ông ta đã tốn không biết bao nhiêu sức người sức của để đi tìm nhưng vẫn không có bất cứ thông tin gì!

Người đứng đầu nhà họ Ngọc đời trước giống như biến mất không tăm hơi, không để lại dấu vết, mặc cho Ngọc Thành Vọng đau khổ tìm kiếm đều bặt vô âm tín.

Mà giờ phút này, Trần Xuân Độ lại đột nhiên tung ra manh mối về người đứng đầu gia tộc đời trước thì bảo sao ông ta không nóng lòng cho được, chỉ hận không thể lập tức biết được chỗ ở của ba mình.

"Không rút lui thì ông vĩnh viễn đừng hòng tìm được ông ấy." Trần Xuân Độ chậm rãi nói.

Lời nói của Trần Xuân Độ ngay lập tức bị máy quay ghi lại và chiếu lên màn hình lớn, khiến khán giả náo loạn!

Không ai ngờ Trần Xuân Độ với tư cách là giám khảo lại chủ động gây áp lực với người tham gia buổi đấu giá, ép họ phải rút lui!

"Anh đừng có quá đáng, là một giám khảo mà làm vậy là quy phạm quy tắc!" Một vị giám khảo trong đó lớn tiếng quát.

"Trái quy tắc?" Trần Xuân Độ ngưng mắt nhìn về phía vị giám khảo kia, hỏi ngược lại: "Trong quy tắc có nói giám khảo không thể làm như vậy à?"

"Chuyện này…" Vị giám khảo cẩn thận suy nghĩ rồi đột nhiên cứng họng, không còn gì để nói.

"Nếu làm vậy cũng không được thì vừa rồi Song Tử Thần cùng Ngọc Thành Vọng bắt tay nhau là hợp quy tắc sao?” Trần Xuân Độ liếc vị giám khảo, trong giọng điệu lộ rõ sự châm chích.

"Tôi rút lui." Ngay khi các giám khảo đang chuẩn bị tranh luận với Trần Xuân Độ thì đột nhiên, một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, cả hội trường chợt yên lặng, không một tiếng động, hết người này đến người khác sửng sốt, nhìn Ngọc Thành Vọng với ánh mắt khó tin.

Nhiều khán giả há hốc mồm vì sốc, miệng tròn như chữ O, không ai ngờ người đứng đầu một gia tộc đổ thạch lại thật sự lựa chọn rút lui.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử Chung Cực Tam Đao, có người chủ động rút lui khỏi trận đấu, từ bỏ cơ hội vào bán kết!

Trên băng ghế giám khảo, mấy vị giám khảo đang quan sát Ngọc Thành Vọng đều có vẻ mặt khó coi, lúc này đây lại để cho vị giám khảo bí ẩn mặc đồ đen thắng, bọn họ sao có thể nuốt được cục tức này chứ.

Ở khu vực VIP, Lê Thần Vũ đang ngồi tại nơi khách quý và nhìn chằm chằm Ngọc Thành Vọng cùng Trần Xuân Độ, chiếc ly thủy tinh cao cổ tinh xảo trong tay khẽ rung, thấy Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui, sắc mặt của Lê Thần Vũ lại càng u ám.

Nụ cười bình tĩnh và sự tự tin thường ngày của anh ta dần biến mất, ánh mắt liên lục loé lên, anh ta không ngờ mọi tính toán của mình đều sai, tưởng rằng mọi thứ đã trong tầm kiểm soát, nhưng lần tính toán sai lầm này hoàn toàn vượt quá sự dự liệu của anh ta.

Anh ta đã sắp xếp để Ngọc Thành Vọng cùng Song Tử Thần bắt tay nhau khiến Trương Bảo Thành bị loại sớm, nhưng hiện tại, rõ ràng thực tế không như ý muốn của anh ta, ngay cả tin tức bí mật nhường này mà những gã mặc đồ đen đó cũng với tới được đã khiến cho Lê Thần Vũ kinh ngạc.

Lê Thần Vũ đang chăm chú quan sát Trần Xuân Độ thì đột nhiên, ánh mắt sâu xa ấy rụt lại.

Không hiểu sao vị giám khảo mặc đồ đen che mặt này lại tạo cho Lê Thần Vũ một cảm giác giống như đã từng quen biết.

Hiếm khi thấy Lê Thần Vũ nhíu mày như vậy.

Lúc này, trên băng ghế giám khảo, một số giám khảo đang lớn tiếng chỉ trích Trần Xuân Độ, tuyên bố rằng đó không phải là sao lửa mặt trời.

"Tôi chưa bao giờ nghe nói cả, hơn nữa, trong sử sách của hiệp hội đổ thạch cũng hoàn toàn không có bất cứ giải thích nào về loại chất liệu ngọc sao lửa mặt trời này." Một vị giám khảo lạnh lùng lên tiếng và nhanh chóng giành được sự ủng hộ của các vị giám khảo còn lại.

Nhiều giọng nói vang lên, đan xen lẫn nhau khiến Trần Xuân Độ điếc đặc, sau khi nhìn thoáng qua, anh đột nhiên đáp lại với vẻ khinh bỉ: "Nếu không phải sao lửa mặt trời, chẳng lẽ sẽ bị những kẻ tầm thường các người xử lý như một loại ngọc cấp thấp sao? Thật nực cười, tôi đã cứu bảo vật vô giá này, nhưng các người lại vì giữ thể diện cho mình mà đổi trắng thay đen, một mực nói đây không phải là sao lửa mặt trời, chẳng lẽ các người còn định nói rằng, quán quân đã được chính các người định ra từ trước sao?!

Bang!

Bầu không khí yên lặng như tờ, vẻ mặt của đám giám khảo cứng đờ và sau đó là vô cùng lạnh lẽo!

Cũng đúng lúc này, giám khảo Chu bước ra, nổi giận quát: "Đủ rồi, không cho phép anh tiếp tục quấy rối trận đấu nữa!"

Trần Xuân Độ dùng ánh mắt trêu ngươi liếc nhìn giám khảo Chu, trong lòng anh ta đương nhiên rất rõ ràng, những giám khảo này không được sự cho phép của giám khảo Chu sao dám kiêu ngạo, chỉ trích không kiêng nể gì như vậy chứ, mà kịch này của giám khảo Chu diễn hay đến mức Trần Xuân Độ cũng sắp tin đến nơi.

Đột nhiên, cũng đúng lúc này, dưới ghế giám khảo, hai ông lão Song Tử Thần đồng thanh lên tiếng: "Nếu Ngọc Thành Vọng còn một chút tôn nghiêm của nhà họ Ngọc thì sẽ không nói dối, đó đúng là sao lửa mặt trời!"

Sự mở lời của Song Tử Thần không sớm không muộn, vừa vặn cất lên ngay khi các giám khảo đang tức điên vì Trần Xuân Độ nói năng vô căn cứ đã giáng cho những vị giám khảo đó một cái tát vang dội!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK