Nhìn thấy người phụ nữ Lê Kim Huyên này lại dám không để ý tới mình, trực tiếp xoay người rời đi? Sắc mặt Long Thiên Ngao nhất thời có chút khó coi! Long Thiên Ngao anh ta ở Thành phố T dựa vào một nắm đấm đã trở thành một tồn tại vô địch, chưa từng bị người khác khinh thường như vậy bao giờ? Người phụ nữ này quả thực muốn chết!
Ánh mắt Long Thiên Ngao băng lãnh ác độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Kim Huyên đang rời đi, cặp mắt tà ác liếc nhìn vóc người hoàn mỹ của cô mấy lần... Trong lòng âm thầm thề... hít, Lê Kim Huyên... sớm muộn gì ông đây cũng sẽ đè em ở trên giường, khiến em phải cầu xin tha thứ!
Lúc này, ở hiện trường thương hội, Long Thiên Ngao cho dù hống hách không chút kiêng kỵ nhưng vẫn chừa một chút mặt mũi cho hội trưởng thương hội, không tùy tiện động thủ. Bởi vậy, anh ta ghi thù Lê Kim Huyên! Chỉ cần là người ở Thành phố T, không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Long Thiên Ngao anh ta! Không một ai!
Sắc mặt của Long Thiên Ngao tái xanh, anh ta bưng ly rượu tức tối uống từng ngụm lớn, hiển nhiên là đã bị thái độ cao ngạo lạnh lùng của Lê Kim Huyên chọc giận không nhẹ, phẫn nộ không có chỗ phát tiết.
Nhưng vào lúc này, Phương Chấn Khải mặc một bộ đồ tây đột nhiên lặng lẽ tiến đến trước mặt Long Thiên Ngao.
"Anh Long làm sao vậy? Bị Lê Kim Huyên chọc giận sao?" Phương Chấn Khải âm trầm hỏi.
Long Thiên Ngao hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Thằng nhóc mày muốn chết hả? Biết rõ ông đây đang nổi nóng mà còn dám đến tìm chết?" Long Thiên Ngao sắp sửa làm ra tư thế đánh người.
Phương Chấn Khải vội vàng dè dặt rót một ly rượu vang cho Long Thiên Ngao: “Anh Long, đừng nên tức giận... Tôi với anh là bạn bè đứng cùng chiến tuyến..." Phương Chấn Khải âm lãnh cười cười.
"Anh Long, lúc này anh rất muốn đối phó với Lê Kim Huyên đúng không?" Phương Chấn Khải hỏi.
Long Thiên Ngao lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên khí tức tà ác thô bạo, không trả lời... cũng có nghĩa là thừa nhận.
"Anh Long, Lê Kim Huyên này là danh nhân của thương hội... tạm thời không thể động vào, thế nhưng... có thể động vào con chó của Lê Kim Huyên... Động vào con chó của cô ta, đến lúc đó chẳng phải là đang đánh vào mặt của cô ta sao?" Phương Chấn Khải nham hiểm nói.
Nghe đến lời này, đôi mắt Long Thiên Ngao ngưng lại, bên trong lóe lên một vệt thô bạo: “Con chó nào?"
Phương Chấn Khải cười càng thêm âm lãnh, anh ta chỉ chỉ vào Trần Xuân Độ ở cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Chính là anh ta... Anh ta là bạn nam của Lê Kim Huyên... là con chó trung thành nhất của Lê Kim Huyên... Hơn nữa, tôi còn nghe nói..."
"Nghe nói cái gì?" Long Thiên Ngao gấp gáp hỏi.
"Tôi nghe nói… cái thằng tài xế đó có gian tình với Lê Kim Huyên..." Phương Chấn Khải âm lãnh trả lời, đồng thời trong con ngươi của anh ta cũng hiện lên sát khí lạnh lẽo không dễ phát giác.
"Cái gì?" Long Thiên Ngao siết chặt nắm đấm. Đó là một loại phẫn nộ vì cải trắng lại bị một con chó vấy bẩn! Lê Kim Huyên là người phụ nữ anh ta muốn... Vậy mà lúc này anh ta lại nghe được người đàn ông khác gian díu với Lê Kim Huyên... Long Thiên Ngao có thể nào không giận? Người không ăn được nho thì đều tức giận! Huống chi Long Thiên Ngao còn là một kẻ bá đạo thô thiển!
"Anh Long, vả lại... tôi còn phát hiện, vừa rồi anh ta vẫn luôn khinh thường anh, hình như còn lén lút nói xấu sau lưng anh." Phương Chấn Khải tiếp tục xúi giục, sắc mặt anh ta cực kỳ âm lãnh.
Nhưng vào lúc này, Trần Xuân Độ ở cách đó không xa đột nhiên quét mắt nhìn tới. Thấy Phương Chấn Khải đang nhìn mình chằm chằm... trong con ngươi của Trần Xuân Độ hiện lên một tia khinh bỉ xem thường... Đối với Phương Chấn Khải này... Trần Xuân Độ chẳng bao giờ để anh ta vào mắt... Một con kiến hôi mà thôi, còn chưa tới mức khiến Trần Xuân Độ để ý đến.
"Anh Long, anh nhìn kia... Anh ta lại đang giễu cợt anh..." Phương Chấn Khải bắt được ánh mắt trào phúng của Trần Xuân Độ, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Lúc này, Long Thiên Ngao siết chặt nắm đấm, sắc mặt như muốn nổi giận đến nơi! Chết tiệt! Đối phương chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt... Đồ đê tiện Lê Kim Huyên và kẻ thứ ba như anh ta lại dám khinh thường mình như thế?
Nhìn lại nụ cười vô lại trên mặt Trần Xuân Độ, sự phẫn nộ tột cùng trong lòng Long Thiên Ngao hừng hực nổi lên! Thằng khốn chết tiệt! Dựa vào cái gì, anh ta dựa vào cái gì mà lại ung dung như thế!
Long Thiên Ngao đố kỵ ghen ghét đến cực điểm! Sự thù hận vô cùng chuyển hóa thành cơn thịnh nộ hừng hực!
Long Thiên Ngao siết chặt nắm đấm, sắc mặt hiện vẻ điên tiết và oán hận. Anh ta không nói hai lời, lúc này thân thể vạm vỡ đứng thẳng, trực tiếp xông về phía Trần Xuân Độ!
Long Thiên Ngao dùng thân thể cường tráng của mình huých mạnh vào người của Trần Xuân Độ, lực đạo to lớn không gì sánh được!
"Bịch bịch!" Trần Xuân Độ bị đánh trúng phải lùi lại mấy bước, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo ẩn ý nhìn chằm chằm vào Long Thiên Ngao.
"Con mẹ mày! Đi đường không có mắt sao? Làm người khác đổ rượu vào quần áo của ông, chuyện này mày bồi thường thế nào?" Sắc mặt của Long Thiên Ngao vô cùng phẫn nộ, anh ta trực tiếp quát lớn.
Chỉ thấy trên bộ đồ tây quý giá của anh ta nhiễm chút rượu vang... Nhưng rõ ràng là vừa rồi anh đã tự mình làm đổ rượu vào quần áo của mình... Cùng lắm thì đây chỉ là một cái cớ anh ta vin vào đó để đánh người mà thôi! Thương hội hôm nay rất quan trọng, Long Thiên Ngao cũng không ngốc, biết mình không thể vô duyên vô cớ ra tay... Như vậy thì anh ta sẽ đuối lý... Mà nếu có thể mượn cớ đánh nhau, anh ta có thể hành động quang minh chính đại!
Trần Xuân Độ nhìn thấy một chút vết bẩn ở trên quần áo của anh ta, khóe miệng hơi cong. Anh không nói gì, cứ như vậy bình thản nhìn Long Thiên Ngao.
Long Thiên Ngao thấy Trần Xuân Độ không để ý tới, thậm chí còn mang theo một tia khinh thường. Sắc mặt càng thêm tức tối, anh ta trực tiếp xông lên túm lấy cổ áo của Trần Xuân Độ!
"Con mẹ mày! Mày biết quần áo ông đây mặc bao nhiêu tiền không? Mày dám cả gan làm đổ rượu vang lên người tao? Mày bồi thường nổi không?" Sắc mặt giận dữ của Long Thiên Ngao đáng sợ không gì sánh được.
Một đám khách khứa ở nơi này nhìn thấy tình cảnh đó, nhất thời đều biến sắc... Mọi người xúm lại bốn phía xung quanh, thì thầm nghị luận.
"Sao người này lại chọc tới Long Thiên Ngao vậy chứ? Long Thiên Ngao nổi tiếng là một tên ghi thù dù chỉ là chuyện nhỏ nhất..."
"Long Thiên Ngao vốn cũng không phải nhân vật sạch sẽ gì... Ba anh ta xuất thân từ hắc đạo... Bang Nguyên Long nổi tiếng ở Thành phố T năm đó chính là thế lực của ông ta... hiện tại được chuyển đổi thành tập đoàn Long Trạch..."
"Chọc vào Long Thiên Ngao, chỉ sợ người này lành ít dữ nhiều..."
"Những vụ án giết người mà anh Long ở Thành phố T phạm vào năm đó quả thực là đếm không hết..."
Mọi người bao vây xung quanh, tập trung nhìn ngó tình cảnh này... Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều cảm thấy lo lắng cho số phận sắp tới của Trần Xuân Độ... Chọc giận Long Thiên Ngao, anh đã định trước là khó có thể sống sót...
Trần Xuân Độ vẫn cứ thản nhiên bình tĩnh nhìn anh ta, chậm rãi mở miệng: “Nếu như anh không muốn chết thì buông tay ra... Như vậy anh có thể sống lâu hơn một chút..."
Nghe thấy lời này, toàn bộ đám người ở đây hai mặt nhìn nhau! Tất cả đều sững sờ ngây người như phỗng! Bọn họ hoàn toàn không phản ứng kịp! Như vậy cũng quá...!
"Trời ơi... người này... người này không phải là đang tìm chết đó chứ? Lại dám nói chuyện như thế với anh Long?"
"Ôi trời... sợ rằng hôm nay sắp phải thấy máu rồi..."
Lúc này, ánh mắt đám người nhìn về phía Trần Xuân Độ tràn đầy thương hại và đồng tình... Đó là ánh mắt nhìn người sắp chết... Trong lòng đám người ở đây... Trần Xuân Độ không còn sống được bao lâu nữa... bởi vì anh đã chọc phải Long Thiên Ngao!
Thậm chí một vị thân sĩ thờ phụng cơ đốc giáo còn làm động tác cầu xin thượng đế... Nguyện thượng đế phù hộ, hôm nay không nên thấy máu!
Tại góc phòng tiệc, ánh mắt âm lãnh thâm thúy của Phương Chấn Khải nhìn chằm chằm vào những gì đang diễn ra, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo tà khí... Đó là niềm vui khi trả được thù.
Ánh mắt Long Thiên Ngao băng lãnh ác độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Kim Huyên đang rời đi, cặp mắt tà ác liếc nhìn vóc người hoàn mỹ của cô mấy lần... Trong lòng âm thầm thề... hít, Lê Kim Huyên... sớm muộn gì ông đây cũng sẽ đè em ở trên giường, khiến em phải cầu xin tha thứ!
Lúc này, ở hiện trường thương hội, Long Thiên Ngao cho dù hống hách không chút kiêng kỵ nhưng vẫn chừa một chút mặt mũi cho hội trưởng thương hội, không tùy tiện động thủ. Bởi vậy, anh ta ghi thù Lê Kim Huyên! Chỉ cần là người ở Thành phố T, không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Long Thiên Ngao anh ta! Không một ai!
Sắc mặt của Long Thiên Ngao tái xanh, anh ta bưng ly rượu tức tối uống từng ngụm lớn, hiển nhiên là đã bị thái độ cao ngạo lạnh lùng của Lê Kim Huyên chọc giận không nhẹ, phẫn nộ không có chỗ phát tiết.
Nhưng vào lúc này, Phương Chấn Khải mặc một bộ đồ tây đột nhiên lặng lẽ tiến đến trước mặt Long Thiên Ngao.
"Anh Long làm sao vậy? Bị Lê Kim Huyên chọc giận sao?" Phương Chấn Khải âm trầm hỏi.
Long Thiên Ngao hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Thằng nhóc mày muốn chết hả? Biết rõ ông đây đang nổi nóng mà còn dám đến tìm chết?" Long Thiên Ngao sắp sửa làm ra tư thế đánh người.
Phương Chấn Khải vội vàng dè dặt rót một ly rượu vang cho Long Thiên Ngao: “Anh Long, đừng nên tức giận... Tôi với anh là bạn bè đứng cùng chiến tuyến..." Phương Chấn Khải âm lãnh cười cười.
"Anh Long, lúc này anh rất muốn đối phó với Lê Kim Huyên đúng không?" Phương Chấn Khải hỏi.
Long Thiên Ngao lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên khí tức tà ác thô bạo, không trả lời... cũng có nghĩa là thừa nhận.
"Anh Long, Lê Kim Huyên này là danh nhân của thương hội... tạm thời không thể động vào, thế nhưng... có thể động vào con chó của Lê Kim Huyên... Động vào con chó của cô ta, đến lúc đó chẳng phải là đang đánh vào mặt của cô ta sao?" Phương Chấn Khải nham hiểm nói.
Nghe đến lời này, đôi mắt Long Thiên Ngao ngưng lại, bên trong lóe lên một vệt thô bạo: “Con chó nào?"
Phương Chấn Khải cười càng thêm âm lãnh, anh ta chỉ chỉ vào Trần Xuân Độ ở cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Chính là anh ta... Anh ta là bạn nam của Lê Kim Huyên... là con chó trung thành nhất của Lê Kim Huyên... Hơn nữa, tôi còn nghe nói..."
"Nghe nói cái gì?" Long Thiên Ngao gấp gáp hỏi.
"Tôi nghe nói… cái thằng tài xế đó có gian tình với Lê Kim Huyên..." Phương Chấn Khải âm lãnh trả lời, đồng thời trong con ngươi của anh ta cũng hiện lên sát khí lạnh lẽo không dễ phát giác.
"Cái gì?" Long Thiên Ngao siết chặt nắm đấm. Đó là một loại phẫn nộ vì cải trắng lại bị một con chó vấy bẩn! Lê Kim Huyên là người phụ nữ anh ta muốn... Vậy mà lúc này anh ta lại nghe được người đàn ông khác gian díu với Lê Kim Huyên... Long Thiên Ngao có thể nào không giận? Người không ăn được nho thì đều tức giận! Huống chi Long Thiên Ngao còn là một kẻ bá đạo thô thiển!
"Anh Long, vả lại... tôi còn phát hiện, vừa rồi anh ta vẫn luôn khinh thường anh, hình như còn lén lút nói xấu sau lưng anh." Phương Chấn Khải tiếp tục xúi giục, sắc mặt anh ta cực kỳ âm lãnh.
Nhưng vào lúc này, Trần Xuân Độ ở cách đó không xa đột nhiên quét mắt nhìn tới. Thấy Phương Chấn Khải đang nhìn mình chằm chằm... trong con ngươi của Trần Xuân Độ hiện lên một tia khinh bỉ xem thường... Đối với Phương Chấn Khải này... Trần Xuân Độ chẳng bao giờ để anh ta vào mắt... Một con kiến hôi mà thôi, còn chưa tới mức khiến Trần Xuân Độ để ý đến.
"Anh Long, anh nhìn kia... Anh ta lại đang giễu cợt anh..." Phương Chấn Khải bắt được ánh mắt trào phúng của Trần Xuân Độ, tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Lúc này, Long Thiên Ngao siết chặt nắm đấm, sắc mặt như muốn nổi giận đến nơi! Chết tiệt! Đối phương chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt... Đồ đê tiện Lê Kim Huyên và kẻ thứ ba như anh ta lại dám khinh thường mình như thế?
Nhìn lại nụ cười vô lại trên mặt Trần Xuân Độ, sự phẫn nộ tột cùng trong lòng Long Thiên Ngao hừng hực nổi lên! Thằng khốn chết tiệt! Dựa vào cái gì, anh ta dựa vào cái gì mà lại ung dung như thế!
Long Thiên Ngao đố kỵ ghen ghét đến cực điểm! Sự thù hận vô cùng chuyển hóa thành cơn thịnh nộ hừng hực!
Long Thiên Ngao siết chặt nắm đấm, sắc mặt hiện vẻ điên tiết và oán hận. Anh ta không nói hai lời, lúc này thân thể vạm vỡ đứng thẳng, trực tiếp xông về phía Trần Xuân Độ!
Long Thiên Ngao dùng thân thể cường tráng của mình huých mạnh vào người của Trần Xuân Độ, lực đạo to lớn không gì sánh được!
"Bịch bịch!" Trần Xuân Độ bị đánh trúng phải lùi lại mấy bước, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo ẩn ý nhìn chằm chằm vào Long Thiên Ngao.
"Con mẹ mày! Đi đường không có mắt sao? Làm người khác đổ rượu vào quần áo của ông, chuyện này mày bồi thường thế nào?" Sắc mặt của Long Thiên Ngao vô cùng phẫn nộ, anh ta trực tiếp quát lớn.
Chỉ thấy trên bộ đồ tây quý giá của anh ta nhiễm chút rượu vang... Nhưng rõ ràng là vừa rồi anh đã tự mình làm đổ rượu vào quần áo của mình... Cùng lắm thì đây chỉ là một cái cớ anh ta vin vào đó để đánh người mà thôi! Thương hội hôm nay rất quan trọng, Long Thiên Ngao cũng không ngốc, biết mình không thể vô duyên vô cớ ra tay... Như vậy thì anh ta sẽ đuối lý... Mà nếu có thể mượn cớ đánh nhau, anh ta có thể hành động quang minh chính đại!
Trần Xuân Độ nhìn thấy một chút vết bẩn ở trên quần áo của anh ta, khóe miệng hơi cong. Anh không nói gì, cứ như vậy bình thản nhìn Long Thiên Ngao.
Long Thiên Ngao thấy Trần Xuân Độ không để ý tới, thậm chí còn mang theo một tia khinh thường. Sắc mặt càng thêm tức tối, anh ta trực tiếp xông lên túm lấy cổ áo của Trần Xuân Độ!
"Con mẹ mày! Mày biết quần áo ông đây mặc bao nhiêu tiền không? Mày dám cả gan làm đổ rượu vang lên người tao? Mày bồi thường nổi không?" Sắc mặt giận dữ của Long Thiên Ngao đáng sợ không gì sánh được.
Một đám khách khứa ở nơi này nhìn thấy tình cảnh đó, nhất thời đều biến sắc... Mọi người xúm lại bốn phía xung quanh, thì thầm nghị luận.
"Sao người này lại chọc tới Long Thiên Ngao vậy chứ? Long Thiên Ngao nổi tiếng là một tên ghi thù dù chỉ là chuyện nhỏ nhất..."
"Long Thiên Ngao vốn cũng không phải nhân vật sạch sẽ gì... Ba anh ta xuất thân từ hắc đạo... Bang Nguyên Long nổi tiếng ở Thành phố T năm đó chính là thế lực của ông ta... hiện tại được chuyển đổi thành tập đoàn Long Trạch..."
"Chọc vào Long Thiên Ngao, chỉ sợ người này lành ít dữ nhiều..."
"Những vụ án giết người mà anh Long ở Thành phố T phạm vào năm đó quả thực là đếm không hết..."
Mọi người bao vây xung quanh, tập trung nhìn ngó tình cảnh này... Hiển nhiên, tất cả bọn họ đều cảm thấy lo lắng cho số phận sắp tới của Trần Xuân Độ... Chọc giận Long Thiên Ngao, anh đã định trước là khó có thể sống sót...
Trần Xuân Độ vẫn cứ thản nhiên bình tĩnh nhìn anh ta, chậm rãi mở miệng: “Nếu như anh không muốn chết thì buông tay ra... Như vậy anh có thể sống lâu hơn một chút..."
Nghe thấy lời này, toàn bộ đám người ở đây hai mặt nhìn nhau! Tất cả đều sững sờ ngây người như phỗng! Bọn họ hoàn toàn không phản ứng kịp! Như vậy cũng quá...!
"Trời ơi... người này... người này không phải là đang tìm chết đó chứ? Lại dám nói chuyện như thế với anh Long?"
"Ôi trời... sợ rằng hôm nay sắp phải thấy máu rồi..."
Lúc này, ánh mắt đám người nhìn về phía Trần Xuân Độ tràn đầy thương hại và đồng tình... Đó là ánh mắt nhìn người sắp chết... Trong lòng đám người ở đây... Trần Xuân Độ không còn sống được bao lâu nữa... bởi vì anh đã chọc phải Long Thiên Ngao!
Thậm chí một vị thân sĩ thờ phụng cơ đốc giáo còn làm động tác cầu xin thượng đế... Nguyện thượng đế phù hộ, hôm nay không nên thấy máu!
Tại góc phòng tiệc, ánh mắt âm lãnh thâm thúy của Phương Chấn Khải nhìn chằm chằm vào những gì đang diễn ra, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo tà khí... Đó là niềm vui khi trả được thù.