Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tô Loan Loan lộ vẻ đấu tranh, cuối cùng thầm than một tiếng, rời khỏi văn phòng.

Mà Trần Xuân Độ đang đắc ý ngồi trong văn phòng, đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát văn phòng rộng rãi Lê Kim Huyên cho mình, khỏi phải nói trong lòng sảng khoái biết nhường nào.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc trang phục công sở từ bên ngoài chậm rãi đi vào.

“Sếp Trần, tôi là Giản Vi của Phòng trang phục, thư ký Lâm dặn tôi đến đo kích thước, đặt may Âu phục cho ngài.” Giản Vi nói.

Trần Phong hơi sững lại, Âu phục… sao còn có loại chuyện dở hơi này!

“Âu phục… không cần thiết đâu…” Trần Xuân Độ lúng túng ho khan mấy tiếng, nói.

“Không được.” Giản Vi lắc đầu: “Đây là quy định Sếp Lê đưa ra, chỉ mặt gọi tên muốn đặt may cho ngài, mong ngài thông cảm.”

Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức im lặng, trong lòng thầm mắng Lê Kim Huyên rất biết tính toán.

Lê Kim Huyên vẫn luôn không ưa nhìn anh ăn mặc tùy ý, bây giờ cuối cùng cũng có quyền bắt anh mặc Âu phục rồi.

Trần Xuân Độ cúi đầu, lưu luyến không rời nhìn sơ mi hoa và gile rách rưới kia của mình, bên trên gile lít nha lít nhít vết rách, đó đều là dấu vết khi Trần Xuân Độ mặc nó xông pha mưa bom bão đạn để lại!

Chiếc áo gile này là ông bạn già duy nhất đi cùng anh trải qua bãi bể nương dâu, dù nó đã bị rách nát vô số lần, Trần Xuân Độ cũng vẫn cẩn thận tỉ mỉ vá lại, không chịu vứt đi.

“Sếp Trần, vứt chiếc gile này đi, đến lúc đó tôi đặt may một bộ khác cho ngài.” Giản Vi nói.

Trần Xuân Độ lắc đầu, giọng điệu không khỏi xen lẫn tang thương sâu lắng: “Không cần, gile có thể vứt đi, nhưng hồi ức lại không vứt được…”

Trần Xuân Độ nghiêng đầu nhìn, lúc này mới chú ý đến Giản Vi, mái tóc dài đen óng gợn sóng, trên người mặc trang phục công sở OL, bên dưới mặc chân váy bút chì, đôi chân thon dài cực phẩm được tất chân màu đen bao kín, khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ máu nóng sôi trào! Khó lòng kìm nén!

“Cô Giản, không hổ là người của Phòng trang phục, rất biết cách ăn mặc.” Khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên, nói lời sâu xa.

“Ừm…” Giản Vi cúi đầu, phát hiện ra ánh mắt nóng rực của Trần Xuân Độ, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, hai má tựa như mọc lên một rặng mây đỏ.

“Sếp Trần, tôi còn có việc, nếu không, tôi đo cho ngài trước?” Giản Vi khẽ nói.

“Đương nhiên có thể.” Trần Xuân Độ cười vô lại, đứng dậy đi đến trước mặt Giản Vi, Giản Vi lấy thước cuộn ra, bắt đầu đo số đo ba vòng và các số đo khác cho Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn Giản Vi đang cẩn thận đo cho mình, hơi thở ấm áp của anh phả vào mái tóc Giản Vi, thổi bay mấy sợi tóc.

Thậm chí Trần Xuân Độ còn có thể ngửi thấy hương thơm như thấm vào ruột gan của dầu gội đầu trên người Giản Vi, khiến trong lòng anh rục rịch.

“Đo xong rồi, chờ sau khi làm xong, tôi sẽ đưa Âu phục đến cho ngài.” Giản Vi nhỏ giọng nói, cô ta căn bản không ngẩng đầu, bởi vì gương mặt cô ta đã đỏ rực rồi.

“Cô Giản.” Giản Vi nói xong thì quay người đi về phía cửa văn phòng, nhưng không ngờ Trần Xuân Độ lại gọi cô ta lại.

“Ừm?” Giản Vi quay đầu nghi ngờ nhìn Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ mỉm cười nói: “Tan làm cô có rảnh không?”

“Hả… Không rảnh.” Sắc mặt Giản Vi hơi sững lại, lập tức trả lời Trần Xuân Độ, cũng phá hỏng ý nghĩ của Trần Xuân Độ.

Cô ta và Lâm Trinh Tuyết không giống nhau, cô ta đã từng được rất nhiều người đàn ông theo đuổi, sớm đã học được cách từ chối khéo léo.

Nhưng dù thế nào Giản Vi cũng không ngờ Trần Xuân Độ lại vô cùng lưu manh xông lên, tiếp tục nói: “Đừng vậy nha, cô Giản, thời gian là phải dành ra, dành ra một chút, chắc chắn sẽ có…”

Sắc mặt Giản Vi đầy ngạc nhiên, hoàn toàn bị lời nói của Trần Xuân Độ làm cho chấn động, cô ta không ngờ Trần Xuân Độ lại có thể vô sỉ… không biết xấu hổ như vậy!

Quan trọng là nụ cười bỉ ổi, cộng thêm lời Trần Xuân Độ nói vừa rồi… rất khó để khiến người ta hiểu sai!

“Sếp Trần, sau khi tan làm tôi thật sự có việc.” Giản Vi cố nén chán ghét trong lòng, nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Được rồi.” Trần Xuân Độ cũng không cưỡng ép nữa, khẽ gật đầu nhìn Giản Vi chậm rãi đi về phía thang máy nơi xa.

Ánh mắt của anh dừng trên cặp mông của Giản Vi, vẫn luôn không dời.



Chạng vạng tối, thời gian tan làm của tập đoàn Lê Thị, Giản Vi cầm túi xách ra khỏi tòa nhà Lê Thị, đứng trước cửa lớn, sau khi nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên một chiếc xe con chạy đến gần, mở cửa xe, ngồi xuống.

Xe con màu đen chậm rãi khởi động, lặng yên không một tiếng động nghênh ngang rời đi.

Trên tòa nhà cao tầng Lê Thị, Trần Xuân Độ đứng ở cửa sổ sát đất quan sát cảnh tượng vừa rồi, khóe miệng mang theo nghiền ngẫm.

Anh nhìn về phía con đường nơi xa, ánh mắt sâu thẳm vô tận.

“Còn không đi lái xe?”

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng từ phía sau Trần Xuân Độ vang lên, sắc mặt Trần Xuân Độ cứng đờ, quay đầu, nhìn thấy Lê Kim Huyên đang khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

“Kim Huyên, sao em lại đến đây…” Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười một tiếng, chỉ thấy Lê Kim Huyên cầm túi xách đắt đỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, khóe miệng cong lên cười: “Quả nhiên không thể để cho anh làm Phó tổng giám đốc, vừa ngồi lên vị trí Phó tổng giám đốc đã bắt đầu buông thả, còn tiếp tục nữa, sợ rằng ngay cả họ của mình cũng quên luôn nhỉ?”

Giọng điệu của Lê Kim Huyên đầy châm chọc, mà Trần Xuân Độ cũng không tức giận, chỉ cười hì hì nói: “Dù anh có quên gì đi nữa cũng không dám quên Sếp Lê đối xử tốt với anh.”

Nghe thấy lời nịnh nọt này của Trần Xuân Độ, lúc này sắc mặt Lê Kim Huyên mới tốt hơn nhiều, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, quay người ra khỏi văn phòng.

Trần Xuân Độ đi theo phía sau, sau đó xuống gara tầng hầm lái xe ra.

Đứng ở cửa sau tòa nhà Lê Thị chờ một lát, Tô Loan Loan cũng từ bên trong đi ra, sắc mặt khó coi, khi nhìn thấy Lê Kim Huyên, ánh mắt Tô Loan Loan không nhịn được ảm đạm xuống mấy phần.

“Tôi nghe nói anh muốn hẹn Giản Vi?” Đột nhiên có tiếng nói lạnh buốt từ ghế ngồi phía sau truyền đến, chẳng biết từ lúc nào mà không gian trong xe đã bắt đầu tràn ngập rét lạnh đáng sợ.

Cơ thể Trần Xuân Độ khẽ run lên, lập tức thề thốt phủ nhận: “Sao có thể… Sếp Lê, em thấy anh giống loại người này sao! Trong tim anh chỉ có em, ngoài em ra, anh không chứa nổi ai khác.”

Ngoài miệng Trần Xuân Độ không ngừng biểu đạt chung tình, nhưng trong lòng đã phát điên, anh thật không ngờ Giản Vi lại nói cho Lê Kim Huyên biết!

Lê Kim Huyên thoáng nhìn Trần Xuân Độ qua kính chiếu hậu, hừ một tiếng, cái tên này… miệng lưỡi trơn tru, cô đã bắt đầu thấy hối hận vì sao lại cho anh ngồi lên vị trí Phó tổng giám đốc rồi.

Dưới tình huống có mình quan sát, anh còn dám không chút kiêng kỵ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như không có mình, nói không chừng anh ta còn sẽ gây ra nhiều sóng gió nữa.

Tô Loan Loan ở bên cạnh mặt như phủ băng, cô ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, cảm thấy hối hận vì quyết định của Lê Kim Huyên, loại người này ở tập đoàn Lê Thị, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.

“Hôm nay đến nhà ba tôi.”

Maybach lướt nhanh trên đường, đột nhiên Lê Kim Huyên lên tiếng.

Trần Xuân Độ sững sờ, ngay sau đó lập tức giật đầu, quay xe chạy về phía biệt thự của Lê Duy Dương.

Không lâu sau, Maybach dừng trước cửa biệt thự, Lê Kim Huyên mở cửa xe, đôi chân dài được tất chân màu da bọc lại, sải bước đi vào trong biệt thự.

Trần Xuân Độ chăm chú nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.

Trong khu nhà cao cấp, Lê Duy Dương dày công chuẩn bị một bàn tiệc xa xỉ.

Bên cạnh bàn ăn dài mảnh, Lê Duy Dương ngồi ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, nói: “Tiểu Trần, nghe nói hôm nay cậu trở thành Phó tổng giám đốc của tập đoàn Lê Thị chúng ta, chúc mừng chúc mừng.”

Trần Xuân Độ mỉm cười, thái độ vô cùng khiêm nhường: “Ngài nói đùa rồi, con chỉ là giúp Kim Huyên một tay, có lẽ đôi khi còn không giúp được gì cho Kim Huyên, dù sao có gen ưu tú của ba mẹ, Kim Huyên muốn không tài giỏi cũng khó!”

Lê Kim Huyên ở bên cạnh uống canh, nghe thấy Trần Xuân Độ nịnh hót rõ rệt như vậy, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn lại, dưới bàn, đôi chân dài đá đá Trần Xuân Độ.

Ngay cả Tô Loan Loan đang cúi đầu ăn cơm, khóe miệng cũng không nhịn được co rút lại, cô ta không ngờ Trần Xuân Độ lại biết nịnh nọt như vậy.

Trên mặt Lê Duy Dương và Lý Hương Tràm tràn đầy ý cười, Lê Duy Dương cười ha ha nói với Trần Xuân Độ: “Thằng nhóc cậu, rất biết nịnh, thảo nào tính tình Kim Huyên kém như vậy mà vẫn có thể sống tốt với cậu.”

“Ba…” Môi đỏ của Lê Kim Huyên cong lên, nghe thấy Lê Duy Dương vạch trần mình, khuôn mặt viết đầy không vui.

“Con đâu có nịnh chứ, con là con rể của ngài, lời con nói đều xuất phát từ đáy lòng, không có ngài thì lấy đâu ra tập đoàn Lê Thị.” Trần Xuân Độ vừa ăn như hổ đói vừa không quên nịnh bợ.

“Nghẹn chết anh!” Lê Kim Huyên ở bên cạnh không nghe nổi nữa, Trần Xuân Độ quả thật đã bắt được thóp của Lê Duy Dương, điên cuồng chém gió, khiến trong lòng Lê Duy Dương cực kỳ thoải mái.

Lê Kim Huyên chỉ có thể trừng đôi mắt đẹp lườm Trần Xuân Độ, nhỏ giọng mắng.

“Thật ra, hôm nay gọi các con trở về là có chuyện muốn thương lượng với các con.” Lê Duy Dương nói.

“Chuyện gì?” Lê Kim Huyên tò mò hỏi.

“Dẫn các con đi gặp một người, chờ lát nữa các con sẽ biết.” Lê Duy Dương mỉm cười, thần bí nói ra.

Sau khi ăn xong, trong phòng khách rộng lớn xa hoa, Lê Duy Dương ngồi trên ghế sofa vui vẻ trò chuyện cùng Trần Xuân Độ.

Lý Hương Tràm chủ động đứng dậy pha trà cho hai người, mà đúng lúc này, một giúp việc nữ đi vào, da trắng xinh đẹp, mắt xanh mũi cao, mang dòng máu Châu Âu.

Người này hoàn toàn khác biệt với người giúp việc Philippines giá rẻ, đây là giúp việc nữ Châu Âu, giá trị con người gấp trăm lần người giúp việc Philippines.

Người giúp việc nữ Châu Âu cúi thấp người, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Lê Duy Dương.

Lê Duy Dương gật đầu, người giúp việc nữ Châu Âu lập tức đi ra khỏi biệt thự.

“Vừa rồi có nói muốn dẫn các con đi gặp một người, thật ra các con đều biết người này.” Lê Duy Dương mỉm cười, ngay sau đó, một bóng người từ bên ngoài biệt thự đi vào.

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, khi đôi mắt đẹp rơi xuống bóng hình kia thì đột nhiên cứng lại.

Ngay lập tức, ánh mắt Lê Kim Huyên toát ra lạnh lẽo, vẻ mặt không tốt.

“Ồ, là anh.” Trần Xuân Độ nhìn thấy người đến, lập tức vui vẻ.

“Sếp Lê, sếp Trần.” Bóng hình kia không phải ai khác, mà chính là Dương Văn Hạo hồi sáng.

“Anh đến nơi này làm gì?” Lê Kim Huyên hừ lạnh, cô không hề có chút cảm tình nào với Dương Văn Hạo.

Cô cũng thấy hơi ngoài ý muốn, thế mà Dương Văn Hạo lại tìm đến tận đây rồi.

“Sếp Lê, Sếp Trần, tôi cẩn thận suy nghĩ lại rồi, chuyện ban ngày là tôi sai, tôi chân thành mong muốn lấy được tha thứ của hai người.” Dương Văn Hạo chân thành lên tiếng.

“Anh cũng biết sai à?” Sắc mặt Lê Kim Huyên mang theo châm chọc.

“Sếp Lê, đối với tập đoàn Lê Thị, tôi không có công lao thì cũng có khổ cực… Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với hai vị, nhà tôi có mẹ già mắc bệnh nặng, nếu như giáng chức, chút ít tiền này vốn không đủ để chữa bệnh.” Dương Văn Hạo thở dài, vẻ mặt đau buồn.

Đúng lúc này, Lê Duy Dương lên tiếng: “Ban ngày khi cậu ta đến tìm ba, ba đã suy nghĩ rồi, cảm thấy chuyện này không nên quá mức tuyệt tình, cậu ta chỉ là bị những kẻ tiểu nhân kia mê hoặc lợi dụng.” Lê Duy Dương nhìn về phía Lê Kim Huyên: “Tiểu Huyên, việc này con cảm thấy thế nào?”

Lê Kim Huyên hừ lạnh, vẻ mặt bất mãn: “Còn hỏi con làm gì, ba đã có quyết định rồi phải không?”

Lê Duy Dương cười ha ha: “Có thì có rồi, nhưng quyết định của ba không quan trọng, Kim Huyên, chuyện này do con quyết định.”

Lê Kim Huyên quét mắt nhìn Dương Văn Hạo, dưới ánh mắt mong chờ của Dương Văn Hạo, giọng điệu chém đinh chặt sắt, không thể nghi ngờ: “Từ trước đến giờ con chưa từng thay đổi quyết định của mình!”

“Vù!” Sắc mặt Dương Văn Hạo tái nhợt, câu nói này của Lê Kim Huyên khiến anh ta gần như tuyệt vọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK