Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy sát thủ này chưa chạy được bao xa, thì Trần Xuân Độ bỗng nhìn chằm chằm bọn họ, rồi dao găm Long Nha trong tay nhất thời hóa thành tia chớp màu đen, bay tới.

“Phập phập phập!”

Các sát thủ ngừng bước, ngực bọn họ lần lượt xuất hiện một lỗ máu, rồi ngã xuống sàn.

Một số sát thủ sợ hãi quay đầu, thấy dao găm màu đen lóe lên, rồi những người bạn sát thủ của mình lần lượt ngã xuống, không ngờ tia chớp màu đen đó lại là con dao lấy mạng.

Tầm mắt bọn họ đều đổ dồn vào con dao lấy mạng đó, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.

Tốc độ của dao găm màu đen đó quá nhanh, hoàn toàn không thể cản lại được.

Nháy mắt, dao găm màu đen đó đã tới gần, cuối cùng chỉ có một sát thủ còn sống sót.

Sát thủ đó nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt trắng bệch, quát lớn: “Ma... anh hoàn toàn không phải là người, mà là ma.”

Đây là lần đầu tiên sát thủ đó gặp phải tình huống này, nơi này chẳng khác gì địa ngục đẫm máu, mà mọi thứ đều do người đàn ông trước mặt gây ra trong tích tắc.

Dù là sát thủ mặt nạ đỏ đã qua nhiều sóng to gió lớn, cực kỳ nhạy bén trong việc nhận ra nguy hiểm, cũng bị người đàn ông này giết trong tích tắc.

Rốt cuộc anh ta là ai, lai lịch thế nào, anh ta hoàn toàn không phải là người, chắc chắn anh ta là ma.

Trên tay sát thủ đó luôn dính đầy máu, nhưng lại nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt đầy sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã bị người đàn ông này diệt sạch! Đây là chuyện mà bất kỳ ai nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

“Vù!”

Dao găm đen không hề lấy mạng anh ta, mà nhẹ nhàng quay một vòng rồi quay về tay Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cầm dao găm đen trong tay, từ tốn bước đi trên vũng máu tươi đầy thi thể, anh bình tĩnh đi tới, xung quanh đều là xác chết lạnh lẽo.

Đối với sát thủ kia, Trần Xuân Độ giống hệt ma vương, gần như nắm giữ việc sống chết của anh ta.

Sát thủ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, anh ta ngày càng tới gần, anh dần thở dốc nhìn anh ta, trong lòng chỉ còn lại sự bất lực và tuyệt vọng... Anh gần như không nắm được phần thắng với kẻ địch này.

Đôi chân đang run rẩy của sát thủ bỗng mềm nhũn, rồi quỳ thẳng xuống sàn.

Sát thủ cúi đầu, cả người run rẩy, như cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của Trần Xuân Độ đang dần áp sát.

Trần Xuân Độ đi tới trước mặt sát thủ rồi ngừng lại.

Trần Xuân Độ cúi đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm sát thủ, kề nhẹ dao găm Long Nha trong tay xuống cằm anh ta, rồi nâng lên.

Đôi mắt sợ hãi ngạc nhiên của sát thủ đối đầu với đôi mắt bình tĩnh thâm thúy của Trần Xuân Độ, toàn thân sát thủ run dữ dội, nhìn thấy rất rõ vẻ thâm thúy trong mắt Trần Xuân Độ, làm tim anh lạnh lẽo.

“Quay về nói với ông chủ của cậu, nếu anh ta cảm thấy mấy tên vô dụng như cậu có thể trừ khử tôi, thì cứ việc tới đây, đừng giữ lại làm gì.” Trần Xuân Độ từ tốn nói, anh nhìn sát thủ đó bằng đôi mắt vô cảm, cực kỳ lạnh lẽo.

“Vâng.” Sát thủ đó nuốt nước miếng, cả người run rẩy khó khăn gật đầu.

“Cậu cút đi đi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, đến khi anh xoay người lại, sát thủ đã vội vàng bò ra khỏi phòng bao như địa ngục này.

Sát thủ vừa rời đi, Trần Xuân Độ cũng xoay người lại, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn sót lại, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát cảnh tượng hỗn loạn ở cửa khách sạn, vẻ mặt sâu xa như bầu trời sao trong đêm tối.

Không ai biết giờ anh đang nghĩ gì.

***

Bên đường ngoài khách sạn, trong một chiếc xe hơi sang trọng, Kinh và Hộ đang ngồi trong một không gian xa hoa rộng rãi đã được tân trang lại, Kinh cầm một chai Champagne lên, từ tốn rót rượu cho mình và Hộ.

“Tình hình thế nào rồi?” Hộ trẻ hơn Kinh mấy tuổi, lòng dạ cũng không thâm sâu, cực kỳ nguy hiểm như Kinh.

“Mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo kế hoạch.” Kinh từ tốn nói.

“E rằng mấy người mà anh phái đi không thể bắt được anh ta.” Hộ nói.

Kinh nở nụ cười lặng lẽ, nhìn Hộ khẽ cười đáp: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy tại sao anh còn phái bọn họ đi?” Vẻ mặt Hộ hơi khó hiểu hỏi.

“Để giữ chân anh ta, tôi phái mấy bia đỡ đạn đó đi là vì cô ta.” Kinh lấy túi giấy kraft bên cạnh ra đưa cho Hộ.

Hộ rút tờ đáp án và bức ảnh ở bên trong ra xem, rồi khẽ ồ lên: “Họ Lê... thật thú vị.”

Với địa vị của Hộ, e rằng có rất ít dòng họ có thể khơi gợi sự liên tưởng của anh ta.

“Đúng vậy, cô ta là cháu gái Lê Hồng.” Kinh gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thâm thúy.

“Cháu gái Lê Hồng?” Hộ khẽ nhíu mày nói: “Chẳng phải Lê Hồng chỉ có một đứa cháu đích tôn à, sao lại nhảy ra một cháu gái thế?”

Kinh lắc đầu nói: “Lê Kim Huyên là con gái Lê Duy Dương.”

“Lê Duy Dương.” Hộ sửng sốt, rồi cả người hơi chấn động, một lúc sau mới phản ứng lại: “Lê Duy Dương, chẳng phải đó là ông chủ xí nghiệp ở chỗ tôi à... chẳng lẽ ông ta là...”

Kinh gật đầu, hiếm khi nở nụ cười sâu xa, anh nhìn Hộ khẽ cười nói: “Người này sống trong phạm vi cậu quản lý mà chính cậu cũng không biết à?”

Hộ lắc đầu cười đáp: “Mấy năm nay tôi chỉ tập trung theo đuổi thực lực, không để tâm nhiều đến giới kinh doanh hỗn loạn này.”

“Lê Duy Dương đã phản bội nhà họ Lê, nên bị họ đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng ngay cả tôi cũng không biết nguyên nhân phản bội.” Kinh nhấp một ngụm Champagne nói.

“Không ngờ thế hệ sau nhà họ Lê lại ở thành phố T của tôi lâu như vậy, mà tôi chẳng hề hay biết, đây là sơ suất của tôi.” Hộ lẩm bẩm.

“Nên Lê Kim Huyên không được chết, tôi còn cần thế hệ sau nhà họ Lê cản trở Lê Hồng.” Kinh lạnh nhạt đáp.

“Cuối cùng anh cũng định xuống tay với Lê Hồng à?” Hộ khẽ nhíu mày, như đã sớm biết Kinh sẽ làm thế.

“Tôi vẫn chưa suy tính ổn thỏa, nhưng cũng không thể để Lê Hồng một tay che trời.” Kinh lạnh nhạt nói.

“Tôi nghe nói Lê Kim Huyên rất xinh đẹp, được gọi là nữ thần trong giới kinh doanh thành phố T chỗ các cậu đúng không?” Kinh bỗng nổi hứng thú, nhìn Hộ bằng ánh mắt sâu xa, rồi liếm môi hỏi.

Hộ gật đầu đáp: “Tôi từng gặp cô ta một lần, quả thật rất xinh đẹp.”

“Đúng lúc lát nữa có thể dẫn cô ta tới để tôi mở mang tầm mắt.” Giọng điệu của Kinh hơi kỳ lạ sâu xa.

“Anh muốn thu phục cô ta? Anh đã thu phục nữ thần Yên Kinh rồi, anh có chắc là muốn có thêm một cô nữa không?” Hộ nhìn Kinh, bỗng nở nụ cười sâu xa.

“Tất nhiên tôi sẽ không để lại cho Lê Hồng một con người nguyên vẹn, hơn nữa tôi cũng không chê nhiều đồ chơi.”

Đúng lúc này, một thuộc hạ gấp gáp chạy tới bên xe với sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống đất ngay: “Thưa ngài, không xong rồi!”

“Chuyện gì? Chẳng phải tôi luôn dặn các cậu phải giữ bình tĩnh à?” Kinh lạnh lùng nói.

“Vâng...” Thuộc hạ đó dập đầu xuống đất, toàn thân run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này Kinh mới lên tiếng hỏi.

“Vì đã qua một lúc lâu mà tôi không nhận được câu trả lời của đội ngũ mà ngài đã phái đi, nên cả gan đi vào xem xét...” Thuộc hạ đó sợ hãi run rẩy nói: “Tôi đã nhìn thấy thi thể của họ... trong số họ chỉ có một người còn sống sót, nhưng tinh thần đã suy sụp rồi...”

“Tinh thần suy sụp?” Kinh khẽ nhíu mày, tia thâm thúy không ngừng lan ra trong đáy mắt...

“Mấy sát thủ đó đều là người tinh nhuệ, ý chí vượt xa người thường, bàn tay đã dính vô số máu tươi, tại sao tinh thần lại suy sụp?” Hộ ở bên cạnh thắc mắc.

Kinh lắc đầu, nhìn thuộc hạ đó nói: “Người đó đang ở đâu, mau dẫn tôi qua đó.”

“Anh ta đang đứng cạnh xe phía trước.” Thuộc hạ đó vội đứng dậy, cung kính mở cửa xe, dẫn Kinh và Hộ tới chiếc xe đang đậu phía trước.

Sát thủ đó đang đứng dựa vào xe, hai mắt mở to, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, vẻ mặt như nhìn thấy ma hoặc chuyện khó tin nào đó.

Kinh đi tới trước mặt sát thủ đó, nhìn anh ta rồi từ tốn hỏi: “Tại sao chỉ có mình cậu còn sống sót?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK