Trần Xuân Độ khẽ thở dài một hơi: "Được rồi, em đừng kích động nữa, anh đi đây... Ngủ ngon."
Nói xong, Trần Xuân Độ bất đắc dĩ xoay người rời đi...
Ngày hôm sau, Trần Xuân Độ tỉnh giấc đúng như đồng hồ sinh học. Sau khi bị nhốt trong tù mấy ngày, anh chợt nhớ tới phòng ngủ cấp tổng thống sang trọng ở biệt thự, ngược lại khiến Trần Xuân Độ có cảm giác không quen lắm.
Luyện tập sáng sớm một hồi, rửa mặt xong xuôi... Trần Xuân Độ về tới biệt thự của nhà họ Lê.
Lê Duy Dương hết sức nhiệt tình kéo Trần Xuân Độ vào trong biệt thự ăn sáng...
Mà lúc này, nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên đang mặc váy ngủ, vẫn còn buồn ngủ ngồi trước bàn ăn ăn bữa sáng.
Trần Xuân Độ rất chủ động tiến tới bên cạnh Lê Kim Huyên, thân mật ngồi cùng cô, hai người ngồi sát vào nhau. Thậm chí bắp đùi của Trần Xuân Độ đã sắp dính vào người Lê Kim Huyên, cứ như vậy hết sức gần gũi ăn sáng cùng cô.
Nhưng hiển nhiên Lê Kim Huyên rất bối rối, tuyệt đối không muốn để ý tới Trần Xuân Độ, cô tuỳ tiện ăn chút gì đó rồi vội vã bỏ đi...
Trần Xuân Độ nhìn theo bóng lưng của nữ thần... Anh chỉ cảm thấy nước bọt ứa ra... Quả là cực phẩm mà... Cũng không biết lúc nào mới có thể thưởng thức được hương vị đó...
Nhưng đúng lúc này, trên màn hình tivi chợt phát tin tức buổi sáng, đột nhiên hiện lên thông báo tin tức mới nhất!
"Đêm qua, theo như thông tin từ những người liên quan... tại vùng phụ cận ở ngoại thành thành phố T... nghe được hai tiếng nổ mạnh kịch liệt... Rất có thể là những thứ to lớn như máy bay các loại nổ tung giữa không trung... Tuy nhiên căn cứ vào những gì phóng viên hiện trường của chúng tôi tìm hiểu... Mặt đất ở bên dưới vô cùng sạch sẽ... Không biết có ai đó đã thanh lý gọn gàng... Đồng thời còn có một số cư dân mạng nhiệt tình chụp được hình ảnh ánh lửa nổ tung giữa không trung... Tình huống cụ thể... các ban ngành liên quan sẽ tiến điều tra sâu hơn..."
Nghe được tin tức này... ánh mắt của Trần Xuân Độ lập tức ngưng trọng!
Anh nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm vào tin tức được báo cáo trên màn hình tivi!
...
Cũng trong lúc đó, tại nhà họ Trương ở thành phố T.
Vương Vô Địch đang ngồi trước bàn ăn, lẳng lặng thưởng thức bữa sáng với Trương Chiến. Bữa sáng của nhà họ Trương vô cùng phong phú, Vương Vô Địch là khách quý, khách vô cùng quý của nhà họ Trương, bởi vậy Trương Chiến dùng cấp bậc lễ nghi cao nhất để khoản đãi.
Vẻ mặt Vương Vô Địch nhẹ nhàng khoan khoái, anh ta thưởng thức sơn hào hải vị xa xỉ trên bàn ăn. Đối với anh ta mà nói, những thứ này cũng bình thường mà thôi, dù sao cũng không thể khiến anh ta hứng thú nổi.
Nhưng... tiếp theo trên màn ảnh lại truyền đến tin tức sáng sớm của thành phố T... Điều này hoàn toàn khiến hứng thú của anh ta... chuyển thành khiếp sợ chỉ trong nháy mắt!
Tin tức đầu tiên phát trên tivi là ‘tiếng nổ mạnh ở vùng ngoại thành thành phố T... Lần thứ hai, sắc mặt của Vương Vô Địch biến đổi từ khiếp sợ sang tức giận!
"Rầm!" Tên cậu ấm của nhà họ Vương ở Yên Kinh này tức giận tột cùng, anh ta đập bàn một cái thật mạnh! Toàn bộ cái bàn run rẩy chấn động!
Trương Chiến bị dọa giật mình... sắc mặt kinh hoảng: "Cậu Vương... sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Vương Vô Địch tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hai tay gắt gao chỉ vào tin tức trên tivi: "Lập tức... Lập tức dừng phát nội dung tin tức này trên thời sự cho tôi! Buồn cười! Là ai cho phép bọn họ báo cáo như vậy!"
Trong một thoáng Trương Chiến trở nên ngây ngốc, sau đó lập tức phản ứng kịp, anh ta bấm một số điện thoại...
Rất nhanh sau đó tin tức đang phát đột nhiên bị cắt đứt... tiếp theo là quảng cáo thay thế...
...
Trong biệt thự nhà họ Lê, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào tin tức đột nhiên bị cắt đứt... Vẻ ngưng trọng trong mắt anh càng sâu! Giờ khắc này, hai tay anh nắm chặt, giống như có một sự phẫn nộ đang nhen nhóm!
Đảng Sơn đó đúng là nơi anh đã mai táng thi thể của Liệp Ưng! Mà chiếc máy bay kia nổ tung... cũng chỉ có một khả năng! Có người... đến trộm thi thể của Liệp Ưng hòng hủy thi diệt tích! Bởi vì anh đã chỉnh sửa thiết bị tự bạo trên thi thể của Liệp Ưng, mục đích chính là vì phòng ngừa có một số thế lực lấy trộm thi thể... Nhưng anh không ngờ... bọn họ vẫn tới đó... Ngay cả một người đã chết mà bọn họ cũng không buông tha!
Giờ khắc này, Trần Xuân Độ đã hoàn toàn không kìm nổi cơn giận... Cho dù Liệp Ưng sai nhưng anh ta cũng từng vì nước C mà đổ máu đổ mồ hôi, cũng đã từng nỗ lực! Tuy rằng lúc anh ta nghe lệnh nhà họ Vương, từ lâu đã mất đi vinh quang từng có... nhưng sau khi anh ta chết đi vẫn không nên bị quấy rầy! Anh ta có quyền được ngủ yên!
Vậy mà đám người kia... ngay cả một thi thể của người đã chết cũng không buông tha! Đây... quả thực là phát điên!
"Sao vậy?" Lúc này Tô Loan Loan đi tới, nhìn thấy sắc mặt của Trần Xuân Độ không thích hợp, cô không nhịn được quan tâm nói.
Trần Xuân Độ hít một hơi thật sâu, nỗ lực áp chế cơn nóng giận trong lòng, khôi phục bình tĩnh ngay lập tức.
"Không có việc gì." Lúc này anh bình tĩnh lạ thường, cứ như một người không có chuyện gì. Nhưng trong con ngươi thản nhiên lại có một đạo lệ khí chợt lóe rồi biến mất!
Mười mấy phút sau, nữ thần tổng giám đốc thay quần áo xong khoan thai xuống lầu.
Trần Xuân Độ theo sát phía sau nữ thần tổng giám đốc và Tô Loan Loan. Ngồi vào trong xe, Tô Loan Loan lái Maybach chạy chẳng đến tòa nhà Lê thị...
Hai người Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan xuống xe.
Nữ thần Lê Kim Huyên đạp giày cao gót, toát lên khí chất mị hoặc đi vào tòa nhà... Tuy nhiên, cô đi rất thong thả... cứ như đang chờ người nào đó chủ động theo kịp... Kết quả đợi cả nửa ngày mà ngay cả một cái bóng của người đàn ông kia cũng không có... Người đâu?
Lê Kim Huyên có chút nghi hoặc quay đầu lại... Cô thấy chiếc Maybach đã quay đầu phóng nhanh như bay rời đi từ lâu, chỉ để lại phần cuối của đuôi xe...
Trong lòng nữ thần tổng giám đốc không khỏi sửng sốt... Anh đi làm gì?
Hừ... Cái người xấu xa này lại giấu mình làm chuyện gì rồi? nữ thần tổng giám đốc thở phì phò giẫm giày cao gót một cái, lạnh như băng đi vào trong thang máy...
...
Maybach phóng nhanh một đường, sau cùng chậm rãi ngừng lại ở một chỗ.
Trần Xuân Độ bước ra khỏi cửa xe, chậm rãi chậm một điếu thuốc.
Anh cứ ngậm điếu thuốc như vậy, hai tay đút túi quần, không chút kiêng kỵ giống như một tên du côn, chậm rãi bước vào đồn cảnh sát.
Trong đồn cảnh sát, một đám nhân viên đang xử lý công việc của chính mình, có vẻ như hết sức bận rộn. Khi nhìn thấy Trần Xuân Độ đột nhiên bước vào cửa lớn… cả đám cảnh sát nhất thời sững sờ!
Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn sang, bọn họ trừng lớn hai mắt, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh!
Giờ khắc này, Trần Xuân Độ là cái tên được quan tâm đặc biệt nhất đồn cảnh sát thành phố T! Không biết tên này đã dẫn tới biết bao nhiêu phong ba cho cục cảnh sát! Hôm qua, toàn bộ giới bạch đạo ở thành phố T đều nghe thấy!
"Trần Xuân Độ! Anh tới làm gì? Muốn bị nhốt nữa sao?" Một nhân viên cảnh sát vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị quát mắng!
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một vòng khói, lạnh nhạt nói: "Đừng kích động, các đồng chí... tôi chỉ tới lấy lại đồ của tôi..."
Sắc mặt đám nhân viên cảnh sát ngưng trọng, vô cùng lạnh lùng nói: "Làm càn!"
Nghe nói như thế, ánh mắt của Trần Xuân Độ khẽ híp.
"Mấy ngày trước, đồng hồ đeo tay của tôi, còn có dao găm đều bị các người tịch thu, các người muốn chơi xấu sao?"
Sắc mặt của một đám nhân viên càng thêm nghiêm túc lạnh lùng, có người dữ tợn quát lên: "Tuỳ tiện mang theo dao kéo đi khắp nơi, anh còn muốn lấy về? Cút nhanh lên!"
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một vòng khói, khóe miệng cong lên mỉm cười: "Nói như vậy... các người định quỵt nợ?"
"Làm càn! Rốt cuộc anh có cút không?" Một nhân viên nháy mắt, cả đám người lập tức xúm lại bao vây lấy Trần Xuân Độ, không khí vô cùng áp lực.
Nói xong, Trần Xuân Độ bất đắc dĩ xoay người rời đi...
Ngày hôm sau, Trần Xuân Độ tỉnh giấc đúng như đồng hồ sinh học. Sau khi bị nhốt trong tù mấy ngày, anh chợt nhớ tới phòng ngủ cấp tổng thống sang trọng ở biệt thự, ngược lại khiến Trần Xuân Độ có cảm giác không quen lắm.
Luyện tập sáng sớm một hồi, rửa mặt xong xuôi... Trần Xuân Độ về tới biệt thự của nhà họ Lê.
Lê Duy Dương hết sức nhiệt tình kéo Trần Xuân Độ vào trong biệt thự ăn sáng...
Mà lúc này, nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên đang mặc váy ngủ, vẫn còn buồn ngủ ngồi trước bàn ăn ăn bữa sáng.
Trần Xuân Độ rất chủ động tiến tới bên cạnh Lê Kim Huyên, thân mật ngồi cùng cô, hai người ngồi sát vào nhau. Thậm chí bắp đùi của Trần Xuân Độ đã sắp dính vào người Lê Kim Huyên, cứ như vậy hết sức gần gũi ăn sáng cùng cô.
Nhưng hiển nhiên Lê Kim Huyên rất bối rối, tuyệt đối không muốn để ý tới Trần Xuân Độ, cô tuỳ tiện ăn chút gì đó rồi vội vã bỏ đi...
Trần Xuân Độ nhìn theo bóng lưng của nữ thần... Anh chỉ cảm thấy nước bọt ứa ra... Quả là cực phẩm mà... Cũng không biết lúc nào mới có thể thưởng thức được hương vị đó...
Nhưng đúng lúc này, trên màn hình tivi chợt phát tin tức buổi sáng, đột nhiên hiện lên thông báo tin tức mới nhất!
"Đêm qua, theo như thông tin từ những người liên quan... tại vùng phụ cận ở ngoại thành thành phố T... nghe được hai tiếng nổ mạnh kịch liệt... Rất có thể là những thứ to lớn như máy bay các loại nổ tung giữa không trung... Tuy nhiên căn cứ vào những gì phóng viên hiện trường của chúng tôi tìm hiểu... Mặt đất ở bên dưới vô cùng sạch sẽ... Không biết có ai đó đã thanh lý gọn gàng... Đồng thời còn có một số cư dân mạng nhiệt tình chụp được hình ảnh ánh lửa nổ tung giữa không trung... Tình huống cụ thể... các ban ngành liên quan sẽ tiến điều tra sâu hơn..."
Nghe được tin tức này... ánh mắt của Trần Xuân Độ lập tức ngưng trọng!
Anh nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm vào tin tức được báo cáo trên màn hình tivi!
...
Cũng trong lúc đó, tại nhà họ Trương ở thành phố T.
Vương Vô Địch đang ngồi trước bàn ăn, lẳng lặng thưởng thức bữa sáng với Trương Chiến. Bữa sáng của nhà họ Trương vô cùng phong phú, Vương Vô Địch là khách quý, khách vô cùng quý của nhà họ Trương, bởi vậy Trương Chiến dùng cấp bậc lễ nghi cao nhất để khoản đãi.
Vẻ mặt Vương Vô Địch nhẹ nhàng khoan khoái, anh ta thưởng thức sơn hào hải vị xa xỉ trên bàn ăn. Đối với anh ta mà nói, những thứ này cũng bình thường mà thôi, dù sao cũng không thể khiến anh ta hứng thú nổi.
Nhưng... tiếp theo trên màn ảnh lại truyền đến tin tức sáng sớm của thành phố T... Điều này hoàn toàn khiến hứng thú của anh ta... chuyển thành khiếp sợ chỉ trong nháy mắt!
Tin tức đầu tiên phát trên tivi là ‘tiếng nổ mạnh ở vùng ngoại thành thành phố T... Lần thứ hai, sắc mặt của Vương Vô Địch biến đổi từ khiếp sợ sang tức giận!
"Rầm!" Tên cậu ấm của nhà họ Vương ở Yên Kinh này tức giận tột cùng, anh ta đập bàn một cái thật mạnh! Toàn bộ cái bàn run rẩy chấn động!
Trương Chiến bị dọa giật mình... sắc mặt kinh hoảng: "Cậu Vương... sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Vương Vô Địch tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hai tay gắt gao chỉ vào tin tức trên tivi: "Lập tức... Lập tức dừng phát nội dung tin tức này trên thời sự cho tôi! Buồn cười! Là ai cho phép bọn họ báo cáo như vậy!"
Trong một thoáng Trương Chiến trở nên ngây ngốc, sau đó lập tức phản ứng kịp, anh ta bấm một số điện thoại...
Rất nhanh sau đó tin tức đang phát đột nhiên bị cắt đứt... tiếp theo là quảng cáo thay thế...
...
Trong biệt thự nhà họ Lê, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào tin tức đột nhiên bị cắt đứt... Vẻ ngưng trọng trong mắt anh càng sâu! Giờ khắc này, hai tay anh nắm chặt, giống như có một sự phẫn nộ đang nhen nhóm!
Đảng Sơn đó đúng là nơi anh đã mai táng thi thể của Liệp Ưng! Mà chiếc máy bay kia nổ tung... cũng chỉ có một khả năng! Có người... đến trộm thi thể của Liệp Ưng hòng hủy thi diệt tích! Bởi vì anh đã chỉnh sửa thiết bị tự bạo trên thi thể của Liệp Ưng, mục đích chính là vì phòng ngừa có một số thế lực lấy trộm thi thể... Nhưng anh không ngờ... bọn họ vẫn tới đó... Ngay cả một người đã chết mà bọn họ cũng không buông tha!
Giờ khắc này, Trần Xuân Độ đã hoàn toàn không kìm nổi cơn giận... Cho dù Liệp Ưng sai nhưng anh ta cũng từng vì nước C mà đổ máu đổ mồ hôi, cũng đã từng nỗ lực! Tuy rằng lúc anh ta nghe lệnh nhà họ Vương, từ lâu đã mất đi vinh quang từng có... nhưng sau khi anh ta chết đi vẫn không nên bị quấy rầy! Anh ta có quyền được ngủ yên!
Vậy mà đám người kia... ngay cả một thi thể của người đã chết cũng không buông tha! Đây... quả thực là phát điên!
"Sao vậy?" Lúc này Tô Loan Loan đi tới, nhìn thấy sắc mặt của Trần Xuân Độ không thích hợp, cô không nhịn được quan tâm nói.
Trần Xuân Độ hít một hơi thật sâu, nỗ lực áp chế cơn nóng giận trong lòng, khôi phục bình tĩnh ngay lập tức.
"Không có việc gì." Lúc này anh bình tĩnh lạ thường, cứ như một người không có chuyện gì. Nhưng trong con ngươi thản nhiên lại có một đạo lệ khí chợt lóe rồi biến mất!
Mười mấy phút sau, nữ thần tổng giám đốc thay quần áo xong khoan thai xuống lầu.
Trần Xuân Độ theo sát phía sau nữ thần tổng giám đốc và Tô Loan Loan. Ngồi vào trong xe, Tô Loan Loan lái Maybach chạy chẳng đến tòa nhà Lê thị...
Hai người Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan xuống xe.
Nữ thần Lê Kim Huyên đạp giày cao gót, toát lên khí chất mị hoặc đi vào tòa nhà... Tuy nhiên, cô đi rất thong thả... cứ như đang chờ người nào đó chủ động theo kịp... Kết quả đợi cả nửa ngày mà ngay cả một cái bóng của người đàn ông kia cũng không có... Người đâu?
Lê Kim Huyên có chút nghi hoặc quay đầu lại... Cô thấy chiếc Maybach đã quay đầu phóng nhanh như bay rời đi từ lâu, chỉ để lại phần cuối của đuôi xe...
Trong lòng nữ thần tổng giám đốc không khỏi sửng sốt... Anh đi làm gì?
Hừ... Cái người xấu xa này lại giấu mình làm chuyện gì rồi? nữ thần tổng giám đốc thở phì phò giẫm giày cao gót một cái, lạnh như băng đi vào trong thang máy...
...
Maybach phóng nhanh một đường, sau cùng chậm rãi ngừng lại ở một chỗ.
Trần Xuân Độ bước ra khỏi cửa xe, chậm rãi chậm một điếu thuốc.
Anh cứ ngậm điếu thuốc như vậy, hai tay đút túi quần, không chút kiêng kỵ giống như một tên du côn, chậm rãi bước vào đồn cảnh sát.
Trong đồn cảnh sát, một đám nhân viên đang xử lý công việc của chính mình, có vẻ như hết sức bận rộn. Khi nhìn thấy Trần Xuân Độ đột nhiên bước vào cửa lớn… cả đám cảnh sát nhất thời sững sờ!
Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn sang, bọn họ trừng lớn hai mắt, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh!
Giờ khắc này, Trần Xuân Độ là cái tên được quan tâm đặc biệt nhất đồn cảnh sát thành phố T! Không biết tên này đã dẫn tới biết bao nhiêu phong ba cho cục cảnh sát! Hôm qua, toàn bộ giới bạch đạo ở thành phố T đều nghe thấy!
"Trần Xuân Độ! Anh tới làm gì? Muốn bị nhốt nữa sao?" Một nhân viên cảnh sát vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị quát mắng!
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một vòng khói, lạnh nhạt nói: "Đừng kích động, các đồng chí... tôi chỉ tới lấy lại đồ của tôi..."
Sắc mặt đám nhân viên cảnh sát ngưng trọng, vô cùng lạnh lùng nói: "Làm càn!"
Nghe nói như thế, ánh mắt của Trần Xuân Độ khẽ híp.
"Mấy ngày trước, đồng hồ đeo tay của tôi, còn có dao găm đều bị các người tịch thu, các người muốn chơi xấu sao?"
Sắc mặt của một đám nhân viên càng thêm nghiêm túc lạnh lùng, có người dữ tợn quát lên: "Tuỳ tiện mang theo dao kéo đi khắp nơi, anh còn muốn lấy về? Cút nhanh lên!"
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra một vòng khói, khóe miệng cong lên mỉm cười: "Nói như vậy... các người định quỵt nợ?"
"Làm càn! Rốt cuộc anh có cút không?" Một nhân viên nháy mắt, cả đám người lập tức xúm lại bao vây lấy Trần Xuân Độ, không khí vô cùng áp lực.