Mục lục
Long Vương Ẩn Mình (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục trưởng ngồi trong phòng làm việc, giờ phút này, ông nhìn từng cái điện thoại vang lên liên hồi, sắc mặt tái nhợt.

Trước cái đó hai cuộc điện thoại từ Yên Kinh gọi tới, đã khiến ông ta đủ đau đầu rồi.

Cục trưởng nhìn chằm chằm những chiếc điện thoại không ngừng kêu một hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt hơi dữ tợn nhìn về phía Diệp Thái Linh, chất vấn: "Làm thế nào, cô nói làm thế nào bây giờ?!"

"Người là do cô bắt về, kết quả là tôi phải chịu trận, nếu là ba cô biết thì tôi chắc chắn ông ấy sẽ không làm ra chuyện này!"

Cục trưởng cắn răng, ở trong phòng làm việc điên cuồng trút giận.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh cũng khó coi, cô ta cũng không ngờ, chỉ là một lần hành động lại dính tới nhiều nhân vật và thế lực như vậy!

Những nhân vật, thế lực này làm cô áp lực, dù là ở sở cảnh sát Yên Kinh cũng không gánh nổi!

Thấy những cảnh sát rời phòng làm việc, Diệp Thái Linh mới đột nhiên mở miệng nói: "Cục trưởng, thật ra thì chuyện này vẫn có thể thay đổi."

"Thay đổi gì?" Cục trưởng nhìn LDiệp Thái Linh như nhìn cọng rơm cứu mạng, hỏi.

"Cục trưởng còn nhớ vụ án Lê Thần Yên bị giết không?" Diệp Thái Linh mở miệng: "Tôi nghi ngờ hung thủ vụ án Oliver và vụ ám sát Thần Yên của nhà họ Lê là do một hung thủ làm, hung thủ đều là Trần Xuân Độ!"

Lời Diệp Thái Linh khiến Cục trưởng trưởng trầm tư, Cục trưởng sắc mặt nghiêm túc, suy tư chốc lát, chậm rãi nói: "Vậy đây là một vụ án mạng, vụ án Lê Thần Yên đã giao cho Lê Hồng..."

"Nhưng nếu như Trần Xuân Độ thật sự là sát thủ liên hoàn, chúng ta chẳng chỉ cần giúp Lê Hồng một chút, có Lê Hồng, cho dù nhân vật thế lực lớn hơn nữa cũng không thể nói gì đúng chứ?"

Diệp Thái Linh đi theo Cục trưởng rất lâu, tai nghe mắt thấy, cũng biết chút chuyện liên quan tới Lê Hồng.

Người quyền cao hơn chính phủ này, ai dám đối đầu cùng ông ta?

Thấy Cục trưởng còn trầm tư, Diệp Thái Linh tiếp tục nói: "Tôi đã thu thập số liệu ở hiện trường, nhịp bước chân ở hiện trường, chiều cao của hung thủ hai vụ án hoàn toàn khớp, chính là do một người gây ra."

Cục trưởng cả người run lên, hai mắt lộ ra vẻ sắc bén, ánh mắt như lửa đốt, nhìn về phía Diệp Thái Linh, trầm giọng hỏi: "Cô chắc chắn số liệu này có thể tin được không?"

"Đáng tin, không thể sai." Diệp Thái Linh gật đầu một cái: "Tôi đã cho người đi đo lường lại... Cục trưởng, chúng ta đã bắt được hung thủ giết Lê Thần Yên."

Cục trưởng nhìn về phía Diệp Thái Linh, ánh mắt thâm thúy, ông tự biết nếu giao Trần Xuân Độ ra... nhà họ Lê cũng sẽ có có chuyện để xử ông, căn bản sẽ không bỏ qua cho ông.

Cục trưởng thần sắc cứng lại, nói với Diệp Thái Linh: "Diệp Thái Linh, tôi và ba cô là bạn bè, cho nên toàn bộ đồn cảnh sát phía trên phía dưới người duy nhất tôi tin tưởng là cô... Chuyện này, dựa vào cô.""Nếu sự thật như cô nói, vậy chúng ta mạo hiểm một chú, hoàn toàn đáng giá!" Cục trưởng mở miệng nói: "Chỉ cần cô có thể làm Trần Xuân Độ thừa nhận, phương pháp gì cũng được... Nhưng nếu thất bại, đầu chúng ta cũng rất có thể không giữ nổi..."

"Vâng!"

Lê Kim Huyên nghiêm túc trịnh trọng, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Một vị cảnh sát từ bên ngoài đi vào, Cục trưởng chậm rãi quay lưng lại, những tiếng chuông điện thoại chói tai này khiến ông ta rất phiền lòng.

"Cứ nói tôi không ở đây." Cục trưởng nhàn nhạt mở miệng... Nếu như Trần Xuân Độ thật sự có liên quan đến vụ án Lê Thần Yên, nếu là bọn họ dâng Trần Xuân Độ lên, Lê Hồng tuyệt đối sẽ không bạc đãi y!

"Vâng." Một cảnh sát tiến lên, nhận điện thoại.

Phòng tạm giam trống trải cuối hành lang, xuất hiện một bóng người tuyệt đẹp, đi về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ đang nhìn chằm chằm cuối hành lang, sau khi nhìn thấy Diệp Thái Linh xuất hiện, khóe miệng hiện lên vẻ khinh bỉ.

Diệp Thái Linh đi thẳng đến phòng tạm giam, nói với cảnh vệ: "Mở cửa, dẫn anh ta đến phòng thẩm vấn."

"Rõ."

Cửa mở ra, Diệp Thái Linh lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, giọng cũng lạnh tanh: "Ngày xét xử của anh đến rồi."

Mắt Trần Xuân Độ chăm chú nhìn vào đôi chân dài của Diệp Thái Linh, nói đầy ý tứ: "Có đồng chí Diệp, ngày xét xử cũng quá hạnh phúc."

Diệp Thái Linh hiển nhiên nhận ra ánh mắt trần trụi vô sỉ của Trần Xuân Độ, mắt hiện ra tia lạnh, xoay người đi tới phòng thẩm vấn.

Phòng thẩm vấn.

Trần Xuân Độ ngồi trên ghế, tay chân bị còng, mà Diệp Thái Linh cầm trong tay một chồng tài liệu, đặt một cái trước mặt Trần Xuân Độ, lạnh giọng hỏi: "Chứng cứ xác thực, không chỉ có như vậy, chúng tôi còn phát hiện vụ án Lê Thần Yên, dấu chân lưu lại ở hiện trường y như vụ án trước, anh còn gì để nói không?"

Diệp Thái Linh lạnh nhat cười, khuôn mặt đẹp tràn đầy ý giễu cợt.

Trần Xuân Độ mở tài liệu ra, nhàn nhạt nhìn lướt qua, đột nhiên! Anh ta dùng hai xé tài liệu thành mảnh vụn!

Diệp Thái Linh thần sắc khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: "Đây chỉ là một bản sao, muốn xé bỏ nó, suy nghĩ hão huyền quá."

"Dù đây có phải bản sao hay không, đều là tờ giấy thôi." Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng nói.

Diệp Thái Linh khuôn mặt đẹp cứng lại, dù sao cô ta cũng không ngờ, những thứ chứng cứ cô ta chú tâm thu thập, lại không vào mắt Trần Xuân Độ!

Diệp Thái Linh lạnh như băng ngưng mắt nhìn Trần Xuân Độ, rốt cuộc là anh ta chột dạ, hay là vốn không coi những thứ này ra gì?

"Ngay cả chứng cứ chứng minh tôi gây án cũng không có, lại muốn để tôi kể lại cho cô một quá trình à?" Trần Xuân Độ cười nhạt: "Tôi cũng không phải kẻ ngốc, sao lại để bị cô lừa được."

Diệp Thái Linh cứng mặt, cô lạnh giọng nói: "Tôi khuyên anh không nên ngoan cố kháng cự, thành thật khai báo, thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!"

"Tôi thẳng thắn rồi mà, đồng chí Diệp... Tôi chưa từng giết người nào, chẳng qua tôi thấy chân cô tương đối chặt, có thể kẹp chết người ta mà vẫn thấy thèm... Giết người gì đó thì tôi không biết, hay cô dạy tôi kể lại quá trình đi." Trần Xuân Độ giả bộ một bộ đáng thương, ánh mắt nhưng vẫn dừng lại ở dáng người quyến rũ của Diệp Thái Linh.

Diệp Thái Linh cắn chặt răng, trước khi cô tới đã chuẩn bị vô số phương pháp cho Trần Xuân Độ, nhưng ai biết người này tâm địa xấu xa, làm cô bị rối. Tên nói không vào này khiến cô quên hết những gì mình đã chuẩn bị!

Dù ở đồn cảnh sát thành phố T hay bên ngoài đồn cảnh sát thành phố T, Diệp Thái Linh là đóa hoa của đồn cảnh sát thành phố T, khiến vô số người kính mến, nhưng không ai dám theo đuổi Diệp Thái Linh, đám lưu manh côn đồ lại không dám bình phẩm Diệp Thái Linh.

Nhưng bây giờ, Trần Xuân Độ lại không phải người bình thường, người này như thể từ khi sinh ra ngoài Lê Kim Huyên ra thì ai cũng không sợ, giờ phút này còn lại dám công khai trêu đùa Diệp Thái Linh!

Cửa phòng thẩm vấn, những cảnh sát nghe trộm cứng mặt, không khỏi len lén nhìn về phía Diệp Thái Linh

Diệp Thái Linh đanh mặt, khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp cũng tối đi, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt như muốn giết người!

Nếu không phải Cục trưởng giao cho cô trách nhiệm nặng nề trên người, để cô nghĩ cách khiến Trần Xuân Độ nhận tội... Bằng không cô đã sớm băm Trần Xuân Độ thành tám mảnh!

Diệp Thái Linh từ khi ra đời tới giờ chưa bao giờ bị trêu đùa như vậy!

Nhưng mà Trần Xuân Độ vẫn không biết, giờ anh vẫn nhìn chằm chằm nghiền ngẫm Diệp Thái Linh, khóe miệng cười một nụ cười khinh bỉ, tỏ ra hết sức vô lại!

...

Cũng ngay lúc này, một chiếc xe cờ đỏ đang phóng như bay trên đường thành phố T.

Bên trong xe, một ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi đó, dưới sự che chở của đêm đen lặng lẽ lao đi.

Chiếc này xe cờ đỏ này đủ để nói rõ, thân phận ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn phía trong rất bất phàm!

"Trưởng trạm... Chúng ta chắc chắn không được báo sao?" Một bên, một người đàn ông cung kính hỏi.

"Báo lên sau, phía trên nhất định sẽ coi trọng đối đãi, không chừng sẽ phái lực lượng hùng hậu vào thành phố T, thiết luận biên giới... Đến lúc đó chỉ loạn nước thành phố T thôi, càng loạn càng không phải thứ người đó muốn thấy..." Ông lão khoát tay một cái, nhàn nhạt nói: "Hơn nữa bây giờ người đó đã tuyên bố về ở ẩn, gần đây ở thành phố T cũng không có sóng gió gì, chúng ta phải đi tìm xin giúp đỡ, không phải đối đầu với người đó, sẽ không có nguy hiểm."

Ông lão nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm lướt qua, hai tròng mắt già nua vẫn trong suốt, chẳng qua là luôn luôn thoáng qua một nỗi hoài niệm, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không biết, có phải đã quên ông lão này rồi không..."

Diệp Thái Linh lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ, ước chừng nhìn hai ba giây, nói: "Dù anh không kể ra tội mình, tôi cũng có cách định tội anh."

"Để tôi giải thích tội trạng cũng được..." Trần Xuân Độ đột nhiên đổi cách trò chuyện, nhìn chằm chằm Diệp Thái Linh, đểu giả cười nói: "Đồng chí Diệp tối có rảnh thì qua với tôi một đêm, tôi sẽ nói cho cô..."

Diệp Thái Linh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, khuôn mặt đẹp càng ngày càng lạnh!

Lời Trần Xuân Độ càng nói càng không giới hạn... Không ngừng chạm vào ranh giới cuối cùng của Diệp Thái Linh!

"Chiếu ánh sáng mạnh, không để anh ta ngủ!" Diệp Thái Linh lạnh giọng nói, cô đã mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng!

Ngay lúc này, một chiếc xe cờ đỏ xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát T.

Cửa xe mở ra, ông lão dừng lại, đi vào trong đồn cảnh sát T.

"Ông lão, buổi tối đừng đi lung tung khắp nơi." Hai vị cảnh sát từ cảnh bên trong đi ra.

Lão người bên cạnh liếc nhìn hai cảnh sát, rút quyển sổ nhỏ trong ngực ra, cho hai cảnh sát nhìn lướt qua.

Hai vị cảnh sát chỉ nhìn một cái, đã ngây ngẩn, ngay sau đó, hai vị cảnh sát thay đổi sắc mặt, vô cùng kinh ngạc nhìn quyển sổ, trong lòng điên lên.

"Làm sao có thể..."

Hai vị cảnh sát trố mắt nhìn nhau, chờ bọn họ kịp phản ứng, ông lão và người đàn ông đã vào trong đồn cảnh sát.

"Thành phố T chúng ta, lại còn để tổ chức kia chú ý tới?" Một cảnh sát trong đó thần sắc kích động lẩm bẩm mở miệng.

Đây là lần đầu trong đời bọn họ thấy nhân vật trong truyền thuyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK